Chương 5: Không Có Tiền

Tưởng Tự không biết tại sao, nghi ngờ liếc nhìn anh.

Thẩm trợ lí ho khan một tiếng, ân cần giải thích: “Là như thế này, cô Lương, Thịnh Kinh đã mua lại Hằng Tinh từ hai năm trước, hiện tại Tạ tổng là cổ đông lớn nhất của Hằng Tinh. Nếu cô cần giúp đỡ gì thì một vị giám đốc hư danh như Tống tiên sinh, không bằng trực tiếp tìm Tạ tổng giải quyết sẽ nhanh hơn."

Tưởng Tự khẽ chớp mắt, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi.

Làm thế nào mà một tin tức lớn về việc Hằng Tinh bị mua lại có thể được che giấu tốt như vậy? Chuyện này quá kín tiếng, suốt hai năm không ai biết, và... Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người mua Hằng Tinh lại là Tạ Quyền .

Anh ta không phải luôn luôn không quan tâm đến ngành giải trí sao? Các ngành công nghiệp của Thịnh Kinh bao gồm nhiều ngành khác nhau, không chỉ giới hạn ở ngân hàng, bệnh viện, khách sạn, v.v. Tất cả các loại ngành công nghiệp công nghệ cao đều chắc chắn liên quan đến việc thao túng cổ phần của Thịnh Kinh, nhưng ngành giải trí thỉ chưa bao giờ đặt chân đến.

Suy cho cùng, nguyên nhân là do xuất thân của nhà họ Tạ, nhà họ Tạ là thư hương thế gia, các đời trước đều có văn nhân kiệt xuất, văn nhân coi trọng nhân phẩm, cảm thấy biểu diễn trên sân khấu rất mất thể diện cùng xấu hổ, cho nên Tạ lão gia tử đối với con cháu nhà họ Tạ quản rất nghiêm khắc, làm chỗ này không được, làm chỗ kia cũng không được, rất nhiều quy củ, dấn thân vào giới giải trí càng là điều cấm kỵ của Tạ gia.

Nếu không, lúc trước cô cũng sẽ không tức giận chạy rời khỏi Lương gia, lao vào giới giải trí.

Ngoài việc thực sự thích đóng phim, cô cũng cân nhắc điều này, cô nghĩ rằng nếu ông nội không đồng ý việc cô ấy từ hôn, vậy thì cô chỉ có thể để nhà họ Tạ chủ động từ hôn với cô.

Tưởng Tự cảm thấy rằng một người như Tạ lão gia tử, rất coi trọng danh tiếng, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận một đứa cháu dâu suốt ngày lộ mặt trước mặt công chúng. Nói không chừng trong cơn tức giận, liền chủ động tìm Lương gia hủy hôn.

Bất quá, không biết vì sao, mấy năm nay cô không lên Hot search nhiều, nhưng một khi lên Hot search thì ầm ĩ, thanh danh cũng tệ như vậy. Tạ lão gia tử thế nhưng còn không có một chút ý định từ hôn với Lương gia.

Tưởng Tư đột nhiên cau mày, mạnh miệng nói: "Ai nói tôi cần người giúp? Tôi chỉ cảm thấy ông Tống là người tốt, tôi muốn làm quen với ông ấy, có được không?"

Khóe mắt Trợ lí Thẩm run rẩy một chút, nhưng vẫn im lặng.

Tống Minh Kiệt đột nhiên bị gọi đến, sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống ghế, bàn tay đang cầm tách trà run lên, da thịt trên mặt chèn ép, cười nói: “Lương tiểu thư, cô đang nói đùa, tôi là một ông già gần đất xa trời, có cái gì tốt, đương nhiên không so được với Tạ tổng tuổi trẻ trầm ổn".

“Không nhất định như vậy.” Tưởng Tự cười lạnh một tiếng, “Dù sao ông cũng là người, không giống một số người mất đi nhân tính, ngay cả năng lực cảm thông cơ bản cũng không có.”

Tạ Quyền thần sắc lãnh đạm, tựa hồ cũng không có bị lời nói của cô chọc giận, chỉ là bình tĩnh hỏi: "Cô chán ghét tôi?"

“Không có.” Tưởng Tự cười cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giống như quạt lông, nhẹ nhẹ, “Rất thích.”

"Lý do" Tạ Quyền vẫn là hờ hững, ngay cả chất vấn cũng bình tĩnh như một vũng nước đọng.

"..." Tưởng Tự nhất thời không nói nên lời.

Nói đến đây, cô thật sự rất khó tìm ra lý do để ghét Tạ Quyền. Anh dường như không có khuyết điểm. Từ nhỏ anh đã vô cùng thông minh, chưa nói đến tính cách và học lực xuất sắc, ngay cả ngoại hình cũng không thể chê vào đâu được, vẻ ngoài tuấn tú quá mức vượt trội khiến anh từ nhỏ đã phải chịu sự chú ý quá mức, khiến anh không có sự riêng tư nào cả. Khi còn đi học, trêu chọc đến vô số ong bướm, nhiều đếm không xuể.

Ngay cả cô năm xưa cũng không tránh khỏi bị khuôn mặt này lừa gạt, nhưng tình cảm non nớt của thiếu nữ đã bị bóp chết từ trong trứng nước, không thể không nói, hiện tại cô ghét anh như vậy? Chắc có lẽ là như vậy".

Tưởng Tự nhìn đi chỗ khác, nói thêm, "Chán ghét một người cần lý do sao?"

“Không cần.” Tạ Quyền rót cho cô chén trà, ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng, “Chỉ là cô tốt nhất nên từ từ buông bỏ thành kiến

với tôi, nếu không, về sau kết hôn, người khó chịu chỉ có mình cô".



Kết hôn……

Không ngờ từ trong miệng Tạ Quyền nghe được hai chữ này, Tưởng Tư sửng sốt một chút.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, thấp giọng thì thào: "Ai nói tôi sẽ lấy anh? Đúng là tự mình đa tình. Nếu không phải ông nội từ chối, tôi đã từ hôn với anh từ lâu rồi."

Tạ Quyền thấp giọng giải thích: "Tạ gia cùng Lương gia lợi ích rất sâu, hôn sự này không phải muốn là có thể hủy".

"Vậy anh liền cam tâm trở thành vật hy sinh của cuộc hôn nhân chính trị sao? Định đánh cược hạnh phúc cả đời?" Tưởng Tự không hiểu, cô cũng không thể chấp nhận, càng không thể thuyết phục bản thân dành cả đời cho một người mà mình không yêu".

Tạ Quyền mặt mày lãnh đạm, khóe môi hơi cong lên, hỏi ngược lại: “Làm sao cô dám chắc chúng ta kết hôn sẽ không hạnh phúc?”

“Rất đơn giản.” Tưởng Tự không tán thành, “Anh chán ghét tôi, tôi cũng chán ghét anh, hai người ghét nhau, cả đời không thể ở bên nhau.”

“Thật sao?” Tạ Quyền nhấp một ngụm trà, mày lạnh như sương mù, “Tôi khi nào nói ghét cô?”.

Tưởng Tự lại dừng một chút, không biết đang nhớ tới cái gì, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.

“Quên đi, không phải suy đoán.” Tưởng Tư không kiên nhẫn cau mày, “Không có việc gì, tôi trở về trước.”

Cô vừa định đứng dậy rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo của một người đàn ông: “Tự Tự, nếu cô bước ra khỏi cửa này, tôi không quản chuyện của cô nữa.”

Tưởng Tự hơi dừng lại, người phía sau thần sắc bình tĩnh nói: "Cô hiện tại xác thực có thể tùy ý rời đi, có thể tùy ý vui giận mà hành động. Cô vốn dĩ cố ý, nhưng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định. Nghĩ xem quyết định của cô sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho những người xung quanh.”

"..."

Tưởng Tự như bị chèn ép, không thể di chuyển.

Nghĩ đến hậu quả của những hành động bốc đồng trước đó, cô chợt im lặng.

Những lời lăng mạ tràn ngập trên mạng cho đến tận bây giờ vẫn chưa dừng lại, fan của Tống Hiểu bám lấy cô, Hằng Tinh cũng không dễ dàng buông tay, Đường Lê hiện tại bị cô liên lụy mà mất việc.

Không có Lương gia giúp đỡ, trong vòng chạy theo danh lợi này, chỉ dựa vào chính mình, cô căn bản không có năng lực giải quyết hậu họa.

Trong lòng Tưởng Tự đang giằng co, một mặt cô thật sự không muốn cúi đầu trước Tạ Quyền, nhưng mặt khác, hiện thực nặng nề đè nén cô, cho nên cô đành phải phá bỏ sự kiêu ngạo của mình mà cúi đầu trước anh ta.

Tưởng Tự hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn anh và hỏi: "Vậy anh có sẵn lòng giúp tôi rút đơn kiện của Hằng Tinh không? Bây giờ tất cả các công ty đều coi chúng tôi như bệnh dịch mà tránh xa, ngay cả người đại diện của tôi cũng bị các anh ép buộc từ chức ở Đằng Cát. Cô ấy không làm gì sai cả, tôi mới là người đánh. Tại sao ngay cả cô ấy mà các người cũng không muốn buông tha? Rõ ràng cô ấy chỉ làm những gì một người quản lý nên làm, nỗ lực làm việc liền bị các người khi dễ? Để cho các người đùa nghịch sao?".

Trước khi Tưởng Tự được đưa về nhà họ Lương, cô sống lang bạt với mẹ nuôi và trải qua những ngày dài vô tận.

Khi đó, cha nuôi vốn là một tay cờ bạc nghiện rượu nặng, do cho vay nặng lãi bên ngoài, bọn đòi nợ thuê ngày ngày vây quanh nhà thuê, tạt sơn đỏ, ném đá đạp cửa sổ, các thủ đoạn uy hϊếp không ngừng xuất hiện. Để kiếm thêm tiền để mẹ nuôi trả nợ, bà phải làm việc cả ngày lẫn đêm, sau khi nghỉ việc ở nhà máy gần đó, bà làm bồi bàn trong một nhà hàng, ở đầu đường xó chợ bán hàng rong, thậm chí làm công việc bảo mẫu vào ngày nghỉ. Sau này, sau lại còn.....



Tưởng Tự dùng sức nhắm mắt lại, ép bản thân rút lại cảm xúc trong ký ức nặng nề đen tối đó.

Tóm lại, nghèo đói là nguồn gốc của mọi đau khổ. Bản thân cô đã từng trải qua nên đặc biệt chán ghét những kẻ xấu lợi dụng quyền lực, tùy ý thao túng công việc của người khác, coi tính mạng của người khác như một trò đùa.

Đường Lê đã làm gì sai. Cô ấy chỉ hành động theo lương tâm của mình, làm những gì cô ấy cho là đúng, cô đã sống rất chăm chỉ, cố gắng hết sức để bảo vệ những người cô ấy quan tâm, không bao giờ khuất phục trước nghịch cảnh.

Điều buồn cười là trong mắt những người này, sự phản kháng của cô ấy có thể chỉ là một trò cười.

...

"Tống tổng" Tạ Quyền không nhướng mày, tâm tình không chút thay đổi nói: "Ông nghe hết rồi?"

Tống Minh Kiệt vốn muốn rời khỏi ghế riêng đã lâu, trong lòng như đinh đóng cột, từ khi nghe thấy chữ "Tống tổng" thì càng thêm luống cuống.

Phong sát mềm, đây là một biện pháp trừng phạt mà các công ty nghệ thuật lớn trong ngành thường bí mật sử dụng đối với các nghệ sĩ và nhân viên không vâng lời.

Người bị công ty lớn từ chối, tự nhiên sẽ trở thành kẻ thù công khai trong vòng, những công ty nhỏ khác cũng chỉ làm theo, không mạo hiểm đắc tội các công ty lớn mà thu nhận.

Gần đây, Hằng Tinh đã phát hành một bất thành văn như vậy, chính Tống Minh Kiệt đã yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng phát hành. Nhưng trước khi đưa ra quyết định, ông không biết rằng người ông muốn phong sát lại có chống lưng lớn như vậy, thời điểm Tống Hiểu cáo trạng với ông, nói cô ta rõ ràng là một tiện nhân không có lai lịch, ông nhất định phải trút giận lên cô.

Tống Hiểu dù sao cũng là cháu gái của ông ta, huống chi, ai đυ.ng vào người của ông, chẳng phải là tát vào mặt ông sao? Ông ta không truy cứu quá sâu, liền trực tiếp đứng ra bênh vực Tống Hiểu gây áp lực lên công ty kia và yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng của Hằng Tinh tung tin ra, đe dọa ai dám tiếp củ khoai nóng này, chính là đối đầu cùng Tống Minh Kiệt và Hằng Tinh.

Giờ phút này, Tống Minh Kiệt hối hận đến ruột gan, thầm mắng Tống Hiểu là tang môn tinh, chính mình tìm chết đắc tội với thiên kim Lương gia, còn muốn kéo ông xuống nước.

"Lương tiểu thư, thực xin lỗi." Tống Minh Kiệt sợ đến run lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Đều là tại tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi thật sự không biết vị kia là bằng hữu của cô" " Cô xem, đây cũng không phải đại hồng thuỷ, chẵng lẽ người trong nhà đánh nhau sao".

Tống Minh Kiệt chột dạ nhân cơ hội này hết lần này đến lần khác bày tỏ quan điểm của mình với Tạ Quyền: " Tạ tổng yên tâm, tôi biết cách giải quyết chuyện này, đích thân tôi sẽ xin lỗi quản lý của cô Lương, mong rằng Lương tiểu thư đừng bận tâm đến một kẻ ngốc không có mắt như tôi."

Tạ Quyền không để ý tới Tống Minh Kiệt, mà là ngước mắt nhìn Tưởng Tư, nhẹ giọng hỏi: "Hả giận chưa?"

Hả giận? Đảo loạncuộc sống của người khác, một lời xin lỗi nhẹ nhàng có thể bù đắp hết thảy sao?

Tưởng Tự nhìn xuống Tống Minh Kiệt thấp thỏm, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy vô cùng bất lực, nếu Tạ Quyền không ở đây, cô ấy cũng không phải là con gái của Lương gia, Tống Minh Kiệt sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?

Sẽ không.

Tưởng Tự ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Tống tổng, tôi có một việc muốn nhờ ông làm."

Tống Minh Kiệt bối rối ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tự, không biết vì sao, sống lưng ông đột nhiên nổi lên một cảm giác ớn lạnh.

Ông cố gượng cười: "Lương tiểu thư, ngài nói quá lời rồi, bất kể cô muốn tôi làm gì, tôi cam đoan sẽ làm cho cô. Từ nay về sau, nếu cô để tôi đi Đông, tôi tuyệt đối không dám đi Tây. "

Vào lúc 11:59 tối hôm đó, khi sắp chuyển giờ, một tiêu đề khiến mọi người phải kinh ngạc đột nhiên xuất hiện trên danh sách Hot search của Weibo, ngay lập tức làm bùng nổ toàn bộ Internet.