Chương 53: Một bầy đồ đệ ngốc của Vương Hạc Niên

144

Edit by : Mèo Lười làm hủ

Lục Chiêu Minh nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Nguyên, hỏi: "Tại sao mặt đệ đỏ như vậy?"

Trương Tiểu Nguyên điên cuồng xua tay: "Không có việc gì! Không có gì!"

Lục Chiêu Minh thở dài: "Ta vẫn không rõ lời Bùi thúc thúc là có ý gì."

Trương Tiểu Nguyên lập tức tiếp lời: "Đệ cũng không rõ!"

Lục Chiêu Minh chỉ phải một lần nữa thở dài, nói: "Xem ra hẳn cũng không phải chuyện quan trọng."

Trương Tiểu Nguyên không khỏi gật đầu phụ họa: "Đương nhiên không phải chuyện gì quan trọng!"

Khi y nói những lời này còn cảm thấy gò má chính mình ẩn ẩn nóng lên, đầu lưỡi hình như cũng hơi tê tê, có chút nói không rõ tư vị, cũng may đại sư huynh đích xác không giỏi xem mặt đoán ý, hắn thế nhưng không hề phát hiện.

Trương Tiểu Nguyên kỳ thật minh bạch.

Phụ thân y là một phú thương, cho nên Trương Tiểu Nguyên từ nhỏ liền đã cùng con cháu những thương nhân khác qua lại, những người đó tuy cũng có chút tài hoa, nhưng phần lớn đều không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, Trương Tiểu Nguyên cũng không muốn làm bạn với những người như vậy, hơn nữa mẫu thân quản y cũng rất nghiêm, nhưng mà dù vậy Trương Tiểu Nguyên....nhiều ít.....vẫn nghe qua một ít những câu chuyện chốn phong tình.

Thí dụ như người có phụ thân là thương nhân Tống thiếu gia bao nuôi một tiểu nam đán, lại tỷ như Chu thiếu đông gia của một tiền trang nọ có sở thích to lớn với việc vẽ chút sách xuân cung đồ, không thì lại nói tới trong nhà tửu lâu trải rộng bốn phía Giang Hoài Vương công tử đầu năm nay mới thú thêm tiểu thϊếp thứ mười tám.

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy Bùi mình chủ hiểu lầm không khỏi cũng có chút quá mức đi?!

Đây đường đường là Võ Lâm Minh chủ, một lão tiền bối đức cao vọng trọng vậy mà tò mò chuyện của vãn bối!

Thật là biếи ŧɦái! Đại biếи ŧɦái!

Cha cùng sư phụ như thế nào sẽ cùng vị này xưng huynh gọi đệ vậy!

Trương Tiểu Nguyên che lại mặt chính mình, không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ.

Vì cái gì đại sư huynh giống như một chút cũng nghe không hiểu ý tứ của Bùi Vô Loạn?

Chẳng lẽ đại sư huynh thật sự trừ bỏ luyện kiếm thì cái gì cũng đều không quan tâm sao? Hài tử đều lớn như vậy! Qua hai năm nữa quá tuổi thú thê rồi thì phải làm sao bây giờ!

Từ từ.

Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu.

Nếu y nhớ không lầm, Triệu Thừa Dương đã 26 tuổi, mà Tưởng Tiệm Vũ là huynh trưởng của hắn, so với hắn chắc chắn còn lớn hơn nhiều, vậy mà y đến nay...... Còn chưa có nhị sư tẩu nữa!

Không chỉ có như thế, y cũng không có sư nương, cũng không có sư thẩm.

Tính từ khi gia nhập sư môn đến nay hình như có mỗi Hoa Lưu Tước là từng đơn phương Hình Nghiên, còn bị nàng cự tuyệt không chút lưu tình.

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chính mình hình như vừa phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng sợ.

Bọn họ toàn môn phái từ trên xuống dưới, tất cả đều độc thân, không có một người nào có lão bà hết.

Y không chỉ có vào nhầm một cái sư môn nghèo khổ, mà còn là một cái sư môn miếu hòa thượng.

Sư môn y thật sự còn có thể trụ vững sao?!

......

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Nguyên què chân lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của Tưởng Tiệm Vũ cùng Hoa Lưu Tước.

Hoa Lưu Tước chân thương còn chưa khỏi, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Tiểu Nguyên, nhịn không được hỏi: "Chân của ngươi...... Lại làm sao vậy?"

Lục Chiêu Minh: "Đầu gối đệ ấy......"

Trương Tiểu Nguyên lập tức bình tĩnh nói tiếp: "Té bị thương."

Tưởng Tiệm Vũ rất là quan tâm: "Như thế nào không cẩn thận như vậy? Không nghiêm trọng đi?"

"Nhị sư huynh yên tâm, chỉ bị trầy da thôi, không nghiêm trọng." Trương Tiểu Nguyên nói, "Ta có một chuyện rất trọng yếu muốn nói cho các ngươi."

Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ gia nhập sư môn bọn họ là chuyện đại sự, sáng sớm y đã cấp sư phụ viết tin, hỏi xin sư phụ đồng ý, y trong lòng minh bạch sư phụ nhất định sẽ đáp ứng, này không phải vấn đề gì lớn, vấn đề thực sự nằm ở chỗ Lục Chiêu Minh thực không thích Tào Tử Luyện, y lo lắng Tưởng Tiệm Vũ cùng Hoa Lưu Tước cũng sẽ chán ghét bọn họ.

Tương lai chính là sư môn đồng đạo, tốt xấu cũng nên sớm làm quen, ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm, vui vẻ nói chuyện, nâng cao cảm tình một chút, sau này mới càng dễ ở chung.

Trương Tiểu Nguyên liền mở miệng, hỏi: "Nhị sư huynh, huynh còn nhớ rõ Tào Tử Luyện không?"

Tưởng Tiệm Vũ gật đầu: "Nhớ rõ, là tên ngốc ở Đại Hội Võ Lâm bị sư huynh nện eo."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Không được, cái này mới bắt đầu liền đã thất bại rồi.

Tuy rằng Tào Tử Luyện thật sự rất ngốc, nhưng bọn hắn sau này chính là đồng môn sư huynh đệ, lời này là tuyệt đối không thể tùy tiện nói ra.

Trương Tiểu Nguyên: "Hắn nguyện ý gia nhập sư môn chúng ta."

Tưởng Tiệm Vũ: "Nga, tên ngốc kia...... Cái gì?!"

Lục Chiêu Minh ở một bên mặt vô biểu tình gật đầu làm chứng: "Bùi minh chủ cũng đã đáp ứng rồi."

Tưởng Tiệm Vũ: "Vậy còn sư phụ đâu?"

Hắn không đợi Lục Chiêu Minh trả lời, đã tự trả lời chính mình: "...... Sư phụ khẳng định sẽ đáp ứng."

Hoa Lưu Tước mặt lộ vẻ mờ mịt: "Ta phải làm sư huynh? Tân sư đệ là một tên đại ngốc?"

Từ từ, tiểu sư muội mềm mại đáng yêu đâu rồi?

Trương Tiểu Nguyên ho khan một tiếng: "Hắn không tiện đến Võ Lâm Minh, cho nên đệ nghĩ chúng ta liền cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm đi."

Tưởng Tiệm Vũ luôn luôn đối với chuyện ăn uống cảm thấy hứng thú vô cùng, hắn vốn là muốn gật đầu, nhưng người mời khách lần này là Trương Tiểu Nguyên, hắn khó tránh khỏi có chút do dự, nhỏ giọng dò hỏi: "Tiểu Nguyên, vẫn là từ bỏ đi...... Đệ đủ tiền sao?"

Trương Tiểu Nguyên: "Đệ......"

Lục Chiêu Minh: "Đệ ấy đủ."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên theo đó thành khẩn gật đầu.

145.

Edit by : Mèo Lười làm hủ

Trương Tiểu Nguyên tìm một tiểu lâu ở gần đây rồi sang ước hẹn thời gian với Tào Tử Luyện cùng A Thiện Nhĩ, chuẩn bị buổi gặp mặt đầu tiên của sư môn bọn họ.

Một cái bàn ba người què, tình cảnh này rất hấp dẫn người nhìn.

Hoa Lưu Tước ho khan một tiếng, vẫn là nhịn không được hỏi Tào Tử Luyện: "Ta nhớ rõ ngày đó đại sư huynh đánh chính là eo của ngươi mà."

Tào Tử Luyện: "......"

Hoa Lưu Tước: "Chân của ngươi làm sao vậy?"

Tào Tử Luyện một chút cũng biết phải trả lời như thế nào.

Hoa Lưu Tước cảm thấy chính mình đã hiểu.

Hắn thở dài một tiếng, nói: "Ta hiện tại cảm thấy, sư môn chúng ta là lò sản sinh ra người què, hơn nữa còn toàn do đại sư huynh đánh gãy"

Lục Chiêu Minh: "?"

Trương Tiểu Nguyên hô to: "Ta không phải nha!"

Hoa Lưu Tước ánh mắt thâm trầm nhìn về phía y: "Vậy ngươi là như thế nào té bị thương?"

Trương Tiểu Nguyên muốn giải thích, nhưng Tào Tử Luyện đang ở đây, lúc trước Tào Tử Luyện còn hiểu lầm y đem chân quỳ bị thương, vì vậy mới nguyện ý viết thư ăn năn, y không thể nói thẳng chính mình là vấp ngã té bị thương, nhưng này cũng không phải do đại sư huynh, y nhất thời ậm ừ, không biết phải giải thích sao, bất quá mới do dự một lát, Tào Tử Luyện lại đã lộ ra biểu tình ta thực hiểu.

"Ta biết, này không phải bị đả thương." Tào Tử Luyện chắc chắn nói, "Chẳng qua tình huống phức tạp, ta nhất thời cũng không thể nói cho ngươi."

Hắn nói xong câu đó, vỗ vỗ A Thiện Nhĩ, A Thiện Nhĩ sửng sốt một lát mới hiểu được, vội vàng đi theo Tào Tử Luyện cùng nhau gật đầu,

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy thực không thích hợp.

Y ngẩng đầu nhìn về phía Tào Tử Luyện, còn chưa nhìn ra được hàng chữ nào thì Tào Tử Luyện đã quay đầu lại, nhìn y chớp chớp mắt.

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Tào Tử Luyện sẽ không cảm thấy y vừa rồi ậm ừ, là vì ngượng ngùng nói ra mình do thỉnh cầu Bùi Vô Loạn thành ra quỳ tới mức bị thương, cho nên mới cố ý mở miệng thay y giấu giếm?

Người này trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì thế?!

Đinh.

Tào Tử Luyện trên đầu toát hàng kí tự.

"Lão tử thật thông minh ha ha ha!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Y không muốn tên sư đệ này nữa đâu, hiện tại cự tuyệt Tào Tử Luyện nhập môn còn kịp không?

......

Trên bàn dọn đầy đồ ăn, Tào Tử Luyện hỏi cụ thể tình huống sư môn bọn họ.

Hắn mộng tưởng chấn hưng một môn phái lụi bại không tiếng tăm, hiện giờ sư môn tính cả hắn cùng A Thiện Nhĩ cũng chỉ có tám người, nhân số này, hắn thật sự phi thường vừa lòng.

Trương Tiểu Nguyên nghe bọn họ tán gẫu, bỗng nhiên cũng nhớ tới mấy vấn đề.

Y hỏi Tưởng Tiệm Vũ: "Nhị sư huynh, ngày mai Đại Hội Võ Lâm đã kết thúc, có ai muốn gia nhập sư môn không?"

Tưởng Tiệm Vũ tay cầm đũa bất động giữa không trung, thần sắc thảm thiết, lắc đầu: "Không có."

Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra: "Một người cũng không?"

Không nên như vậy chứ.

Lục Chiêu Minh chính là ở Đại Hội Võ Lâm cầm về danh hiệu đệ nhất, chỉ bằng việc đại sư huynh ở Đại Hội Võ Lâm bày ra năng lực kiếm pháp, sao có thể tới một người đến bái sư cũng không có.

"Ngày ấy đại sư huynh đuổi theo một con bồ câu béo tới mức giống gà khắp nơi chạy loạn." Tưởng Tiệm Vũ thật sâu thở dài, "Thật sự đã để lại một bóng ma tâm lý cho những người kia rồi."

Lục Chiêu Minh: "......"

"Huống chi, ta nghĩ bọn họ càng muốn gia nhập một môn phái có tiếng, đệ tử nhiều hơn đi." Tưởng Tiệm Vũ lắc lắc đầu, "Sư phụ thanh danh không lớn, chúng ta thoạt nhìn lại thật nghèo......"

Trương Tiểu Nguyên còn chưa mở miệng, Tào Tử Luyện đã một quyền nện lên bàn, lăng sinh sinh dọa y giật mình, mà A Thiện Nhĩ ở bên người hắn hô to: "Thật là kỵ người quá sâu!"

Đầu sỏ gây tội Lục Chiêu Minh dường như rốt cuộc nhịn không nổi khẩu âm A Thiện Nhĩ, hắn khẽ nhíu mày, cường điệu nói: "Khinh người quá đáng."

A Thiện Nhĩ: "Kỵ người quá đáng!"

Lục Chiêu Minh: "Khinh người quá đáng."

A Thiện Nhĩ: "Khinh người quá sâu!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

146.

T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ

Cơm ăn được một nửa, Trương Tiểu Nguyên gian nan đứng lên, đi ra ngoài tìm nhà xí.

Hiện giờ y cũng không tới mức đi đường cũng đi không nổi, chỉ là trầy da nên khi đi lại đầu gối có điểm đau, tư thế đi đường cũng vô cùng cổ quái. Trương Tiểu Nguyên đi ngang qua nhã gian cách vách, thấy khung cửa sổ nhã gian này rộng mở, y theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, liền thấy tên Lâm Dịch cùng Lệ Nhĩ Ti từ bên trong phiêu ra.

Như thế nào lại là hai người bọn họ?

Trương Tiểu Nguyên không khỏi dừng bước, y nhìn quanh thấy không có người chú ý, liền trộm đi đến bên cạnh cửa sổ , vì sợ có người phát hiện còn cố ý đứng xa hơn một chút, lặng lẽ hướng bên trong xem.

Lâm Dịch ngồi bên bàn thức ăn và rượu, mà Lệ Nhĩ Ti lại đang ngồi trong l*иg ngực hắn.

Trương Tiểu Nguyên trừng lớn hai mắt.

Từ từ, Lâm Dịch người này là lão sắc quỷ, còn ngại lão bà trong nhà không đủ nhiều sao?!

Trương Tiểu Nguyên nhìn một lát, phòng trong hai người chỉ là đang sến sẩm tán tỉnh, nói cũng là mấy lời âu yếm buồn nôn , người xem chỉ cảm thấy hai mắt nổi hạt. Y có hơi đau lòng thương cảm thay cho Bùi Vô Loạn, đang muốn đứng dậy rời đi để tránh bị người phát hiện, bỗng nhiên liền thấy Lệ Nhĩ Ti nói một câu gì đó, mà đỉnh đầu theo sát liền toát ra câu nói kia.

Lệ Nhĩ Ti: "Ta rốt cuộc phải đến khi nào mới có thể nhìn thấy cung chủ?"

Nàng đem một chén rượu đưa tới bên miệng Lâm Dịch , Lâm Dịch liền thuận thế uống hết ly rượu nàng đưa qua, trên mặt mang theo đôi mắt đầy ý cười, nói: "Còn chưa tới lúc."

"Kia...... Cung chủ là người thế nào?" Lệ Nhĩ Ti hỏi, "Hắn ít nhất vẫn nên có cái danh hào đi?"

Không sai, Trương Tiểu Nguyên cũng muốn biết.

Lâm Dịch lại vẫn chỉ cười.

Trương Tiểu Nguyên hồi hộp nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lâm Dịch, muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn lúc này, tốt nhất có thể biết được thân phận Thiên Minh Các cung chủ, nhưng trên đầu Lâm Dịch cái gì cũng không có , qua sau một lúc lâu, cũng chỉ là toát ra vài câu âu yếm buồn nôn, Trương Tiểu Nguyên trừng đến hai mắt đều đau, y xoa xoa mắt, cảm thấy chuyện này thật sự có chút kỳ quái.

Y còn chưa nghĩ nhiều, đột nhiên lại nghe phía sau truyền đến thanh âm Lục Chiêu Minh.

Lục Chiêu Minh: "Đệ như thế nào còn không quay về."

Lục Chiêu Minh thanh âm không tính quá lớn, nhưng nhã gian của Lâm Dịch cửa sổ vẫn chưa đóng lại, hắn nhất định cũng nghe được tiếng Lục Chiêu Minh, Trương Tiểu Nguyên hoảng sợ, đột nhiên đứng lên, đầu gối một trận co rút đau đớn, y cũng chỉ có thể xấu hổ đối với Lục Chiêu Minh cười, nói: "Đại sư huynh, chân đệ đau, nghỉ ngơi trong chốc lát."

Y nghe thấy cửa phòng vang nhỏ, dùng khóe mắt liếc nhìn một cái liền thấy Lâm Dịch mở cửa.

"Nhị vị hiền chất." Lâm Dịch cười đến gương mặt hiền từ, "Thật trùng hợp nha"

Cơ hồ cũng cùng lúc đó, đỉnh đầu hắn toát ra một hàng chữ.

"Hai chiếc đồ đệ ngốc của Vương Hạc Niên."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Trương Tiểu Nguyên quyết định thuận theo suy nghĩ trong lòng Lâm Dịch, đối với hắn lộ ra biểu tình ngây ngô không tính toán cười: "Lâm thúc thúc! Thật trùng hợp!"

Lục Chiêu Minh vái chào, nói: "Lâm tiền bối."

Lâm Dịch hỏi: "Nhị vị hiền chất ở chỗ này làm gì vậy?"

Trương Tiểu Nguyên không kịp trả lời.

Nhã gian bọn họ cũng không khép của sổ, Tưởng Tiệm Vũ thò đầu ra, nhìn về phía bọn họ, hỏi: "Tiểu Nguyên, đại sư huynh, các ngươi làm gì thế?"

Kế bên cạnh đầu hắn cũng tiếp theo thò ra đầu của Hoa Lưu Tước: "Chậc chậc! Ta nói rồi, sư huynh đệ chi gian ——"

Tưởng Tiệm Vũ: "Nếu không nhanh quay lại ta liền ăn sạch đồ ăn nha."

Hoa Lưu Tước: "......"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Đinh.

Đỉnh đầu Lâm Dịch nhảy ra hàng kí tự .

"A."

Là cười lạnh.

Trương Tiểu Nguyên đổ ra một thân mồ hôi lạnh, cho rằng việc chính mình ở ngoài cửa nhìn lén Lâm Dịch cùng Lệ Nhĩ Ti nói chuyện đã bị phát hiện.

Thiên Minh Các xuống tay tàn nhẫn như vậy, nếu Lâm Dịch biết chính mình đã biết được bí mật của Thiên Minh Các, chẳng phải sẽ muốn gϊếŧ người diệt khẩu?

Hắn võ công ở giang hồ đứng hàng 37, liền tính cả Lục Chiêu Minh, cũng rất có thể không phải đối thủ của hắn.

Trương Tiểu Nguyên càng thêm khẩn trương mà nhìn chằm chằm đỉnh đầu Lâm Dịch, trong khoảng thời gian ngắn, tim đập như trống.

Cái hàng chữ cũ rốt cuộc có thay đổi.

"Một bầy đồ đệ ngốc của Vương Hạc Niên."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

---------------------------------

Lời editor :

Editor comeback rồi nha!!! Mọi người chuẩn bị đón bão chương mới nè