Chương 3: Càng thêm bần hàn13.
Trương Tiểu Nguyên run bần bật.
Em trai út nhà giàu số một kinh thành, huynh trưởng của hoàng đế.
Đây... Chắc là y nhìn lầm rồi?
Y lại lặng lẽ ngẩng lên, nghiêm túc đọc chữ trên đầu Xa Thư Ý và Tưởng Tiệm Vũ.
Y thực sự không nhìn lầm.
... Cái sư môn ngoạ hổ tàng long này hơi bị đáng sợ rồi đấy.
Y thật cẩn thận nhìn thêm đỉnh đầu Vương Hạc Niên và Lục Chiêu Minh, sợ hai người này lại lòi ra là cô nhi tiền triều, truyền nhân thần công linh tinh gì đó.
Còn may, ngoài việc "lương thực dư ba đấu" trên đầu Vương Hạc Niên biến thành "lương thực dư hai đấu" ra thì mọi thứ vẫn ổn.
Khoan khoan, không, điểm này cũng không may.
Sao lại chỉ còn dư có hai đấu gạo?
Từng ấy đủ cả nhà ăn sao?!
Trương Tiểu Nguyên nhìn nhìn cơm trong bát của mọi người, thầm gõ bàn tính cấp tốc.
Dựa theo tốc độ ăn cơm của họ, hai đấu gạo... hẳn là không chống đỡ được quá nửa tháng.
Ngân quỹ còn tồn của sư môn chỉ có 50 văn. Giá gạo và mì trên thị trường hiện nay rơi vào khoảng ba đến bốn văn tiền một cân. 50 văn cũng chỉ có thể chống đỡ thêm nửa tháng còn lại.
Y đến học võ, không phái đến chịu đói đâu!
Vương Hạc Niên còn muốn quảng nạp môn đồ đấy, nhưng mới bổ sung có mỗi một đồ đệ là y đây đã kiếm không nổi cơm ăn, sau này nếu lại thu thêm mấy người... thì phải làm sao bây giờ hả.
Ngày đầu tiên sau khi Trương Tiểu Nguyên chính thức nhập môn đã bắt đầu lo lắng sốt ruột cho tiền đồ của sư môn mình, cá khô nhỏ trong bát dường như bỗng bớt thơm đi.
...
Cơm nước xong xuôi, Lục Chiêu Minh đứng trong sân viện ngẩng đầu nhìn cái hố to thủng ra trên mái tranh.
Tổng cộng bọn họ có hai gian nhà đó, một gian dùng vào việc phòng bếp nhà ăn, cất những món đồ linh tinh, gian còn lại là chỗ nằm của mấy người, đặt một cái giường ghép to, thoạt nhìn thật khó đỡ.
Cái hố kia nằm trên nóc gian bếp, đã phá ra như thế không biết bao nhiêu ngày từ sau khi Vương Hạc Niên mang Lục Chiêu Minh rời khỏi nhà rồi. Xa Thư Ý không làm được việc nặng, Tưởng Tiệm Vũ thì lười, mấy hôm nay trời cũng chẳng buồn mưa nên vẫn luôn thây kệ đến bây giờ.
Tưởng Tiệm Vũ chống sườn đứng sau lưng Lục Chiêu Minh hỏi:
"Sư huynh, làm thế nào bây giờ?"
"Đi cắt ít cỏ tranh trước đi." Hắn nói xong khẽ nhíu mày, "Ta lên đó xem sao."
Hắn là một mạch chân truyền của Vương Hạc Niên, khinh công cực tốt, bật một cái đã đứng trên nóc, quan sát sơ tình hình rồi nhảy xuống, đúng lúc thấy Xa Thư Ý từ sau viện đi ra, vẫy vẫy tay với hắn:
"Chiêu Minh, mấy ngày tới con bớt chút thời gian xuống núi một chuyến nhé."
Lục Chiêu Minh đi đến nói:
"Sư thúc sai bảo."
Xa Thư Ý đáp:
"Con xuống núi mua thêm ít gạo, cải trắng và rượu nữa. Tiền ta đã trả hết rồi, con đi lấy đồ về là được."
Trương Tiểu Nguyên vốn cũng đang đứng trong viện xem cái hố trên nóc, lúc này nghe Xa Thư Ý nói làm y tò mò thực sự, xán vào sau lưng Lục Chiêu Minh. Xa Thư Ý thấy y liền cười, còn vươn tay xoa đầu nói:
"Đưa Tiểu Nguyên cùng đi nhé, ở trên núi buồn và nhàm chán ghê gớm, xuống trấn chơi một vòng cho biết đây biết đó."
Lục Chiêu Minh gật đầu: "Vâng."
Xa Thư Ý liếc trái liếc phải, thấy Vương Hạc Niên không ở quanh bèn trộm nhét cho Lục Chiêu Minh một thỏi bạc nói:
"Đi mua chút thức ăn ngon, mua thêm cho Tiểu Nguyên mấy món ăn vặt nữa."
Lục Chiêu Minh khẽ nhíu mày:
"Sư thúc, đây..."
Xa Thư Ý nói:
"Đây là tiền riêng của sư thúc, sư phụ con không biết đâu, đừng nói với ông ấy."
Lục Chiêu Minh do dự mãi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý đáp:
"Chiêu Minh hiểu rồi."
Hắn quay lại vừa lúc thấy Trương Tiểu Nguyên đang ngơ ngác nhìn đỉnh đầu Xa Thư Ý.
Đương nhiên hắn không biết lúc này trên đỉnh đầu Xa Thư Ý vừa đổi mới hai hàng chữ.
"Tiền riêng: 34.178.267 lượng bạc."
"Tiền riêng: 34.178.262 lượng bạc."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên nắm chặt mấy tờ ngân phiếu nhỏ bé trong túi mình, không dám nói một lời nào.
14.
Trương Tiểu Nguyên không hiểu tại sao công tử nhà giàu có nhiều tiền như Xa Thư Ý lại tình nguyện xa nhà ngàn dặm, ở trong lều tranh, mỗi ngày đến miếng thịt cũng không có mà ăn.
Y đang cau mày suy tư, chợt nghe thấy tiếng động lớn, ba người đều hoảng hốt. Trương Tiểu Nguyên nhanh chóng quay lại... Gian nhà tranh phía sau đã sụp hoàn toàn, Tưởng Tiệm Vũ ôm đầu chật vật vô cùng ngồi giữa đống phế tích, khi thấy mọi người đều đang nhìn mình thì xấu hổ cười cười nói:
"Ay... cái, cái mái phòng này hình như không chịu được bị dẫm lên hay sao ấy!"
Lục Chiêu Minh:...
Trương Tiểu Nguyên:...
Xa Thư Ý có chút sợ hãi, lo Tưởng Tiệm Vũ bị thương, nhưng cũng may Tưởng Tiệm Vũ chẳng sao cả, chỉ có căn phòng bị sụp mới nhiều sao. Vương Hạc Niên nghe thấy động tĩnh lớn, đi ra từ gian còn lại, thấy tình huống đó ngẩn ra hồi lâu mới lấy lại tinh thần:
"Đây là làm sao vậy?"
Lúc này Lục Chiêu Minh mới đáp lại vấn đề vừa rồi của Tưởng Tiệm Vũ:
"Đệ dùng khinh công bay lên, giảm áp lực đứng cách ba thước sẽ không bị như thế."
Tưởng Tiệm Vũ xoa xoa cái hông ngã đau:
"Sư huynh, khinh công của đệ không bằng huynh, còn nặng hơn huynh nữa..."
Mấy câu ít ỏi, dường như Vương Hạc Niên đã biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ông thở dài kéo tay Tưởng Tiệm Vũ. Trương Tiểu Nguyên cho rằng sư phụ sắp mắng mỏ, co rụt cổ lại hơi sợ, lại nghe thấy Vương Hạc Niên lời nói thấm thía đúc kết tâm đắc trong khinh công.
"Con dẫm mạnh đạp thật lên như vậy đương nhiên sẽ bị ngã." Vương Hạc Niên nói, "Vi sư đã nhắc bao nhiêu lần rồi, lấy khí hoá lực. Con xem động tác khi đáp xuống của sư huynh con kìa."
Ông quay đầu chỉ Lục Chiêu Minh làm mẫu một lần. Lục Chiêu Minh nhảy đáp mái hiên phòng ngủ. Quả thực thân hắn nhẹ như chim yến, dáng người mạnh mẽ, tựa con mèo thoắt lên chỗ cao, không phát ra một tiếng động nào. Hắn lại nhảy xuống, Vương Hạc Niên rất chi là vừa lòng vuốt râu, gật gật đầu hỏi Tưởng Tiệm Vũ:
"Tiệm Vũ, con đã hiểu chưa?"
Tưởng Tiệm Vũ chần chừ nói:
"Con... chắc là hiểu rồi."
Vương Hạc Niên cổ vũ y:
"Mau, đi thử đi."
Xa Thư Ý vội muốn ngăn cản nhưng Tưởng Tiệm Vũ đã bật một cái lên phần nóc nhà còn hoàn hảo bên cạnh.
Y lảo đảo, hơi hồi hộp nhưng lúc này dù sao cũng đã biết khống chế lực hơn, nóc nhà vẫn ổn lắm. Y nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng mặt cũng lộ mừng rỡ, vui vẻ nói:
"Sư phụ! Đệ tử hiểu rồi!"
Bỗng dưới chân hẫng một cái.
Tưởng Tiệm Vũ:...
Xa Thư Ý:...
Trương Tiểu Nguyên:...
15.
Gian phòng còn lại cũng sụp mất rồi.
16.
Trương Tiểu Nguyên giật mình, ngẩn người ngồi trước hai đống phế tích. Ráng chiều đã ngả, nhất thời không biết cuối cùng cuộc đời mình sẽ đi về đâu.
Trời sắp tối rồi, đêm nay bọn họ ngủ ở chỗ nào? Ăn ngủ lộ thiên luôn sao? Trong núi chắc không có sói đâu nhỉ?
Xa Thư Ý đã không muốn nói năng gì với Vương Hạc Niên nữa. Y ngồi xuống tìm kiếm giữa đống đổ nát trước kia từng là phòng ngủ, mặt đanh lại nhìn có vẻ đang giận lắm. Vương Hạc Niên đứng một bên xấu hổ cười gượng, ngoài ra không quên an ủi Tưởng Tiệm Vũ:
"Tiệm Vũ, lúc nãy con đã làm khá tốt rồi. Mái nhà này... chỉ trách ban đầu vi sư lợp không chắc."
Cái gì, hoá ra gian nhà này còn do Vương Hạc Niên tự tay lợp?
Trương Tiểu Nguyên càng thêm dại ra.
Phòng bếp cũng sập, hai đấu gạo bỏ trong cái lu ở phòng bếp. Hình như cái lu kia bị đập vỡ mất rồi, trộn với bao nhiêu cỏ tranh xám đen, gạo đó... còn ăn được không?
Chưa nói đến chỗ nghỉ buổi tối, cơm chiều phải làm sao bây giờ?!
Lục Chiêu Minh hất vạt áo, ngồi xuống cạnh y, nói với y đúng một câu:
"Quen rồi sẽ ổn thôi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Quen?
Chẳng lẽ nhà cửa ở đây... cách mấy ngày sẽ phải sập một lần?
Xa Thư Ý bỗng nói:
"Ta đã bảo rồi, xuống núi mời thợ lên cất một căn nhà ngói." Xa Thư Ý hơi giận, "Nhưng huynh có chịu nghe đâu, khăng khăng muốn tự làm hết. Đây đã là lần thứ bao nhiêu trong năm nay rồi?"
Vương Hạc Niên tủi thân khôn xiết:
"Công nhật đã cần rất nhiều tiền rồi, ngói lại còn phải tính thêm khoản khác. Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Xa Thư Ý:...
Cuối cùng Xa Thư Ý cũng tìm được thứ mình muốn dưới đống đổ nát. Đó là túi tiền, có vẻ bên trong để chút bạc vụn. Y cất túi tiền đi, quay đầu nói với bọn Trương Tiểu Nguyên:
"Mấy ngày nay lên trấn ở tạm. Mai tìm người đến cất gian nhà mới."
Vương Hạc Niên còn đang nhắc nhỏm mãi:
"Tốn tiền lắm luôn..."
Xa Thư Ý nói: "Ta chi tiền."
Trương Tiểu Nguyên chớp mắt, quay sang hỏi Lục Chiêu Minh:
"Sư huynh, sư thúc rất giàu ạ?"
Lục Chiêu Minh lắc đầu:
"Nhà sư thúc làm kinh thương, nhưng chỉ là buôn bán nhỏ thôi."
Trương Tiểu Nguyên:...
Nhà giàu số một kinh thành, buôn bán nhỏ?
Trương Tiểu Nguyên không tin.
Lục Chiêu Minh lại nói:
"Sư môn phần lớn dựa vào sư thúc trợ cấp, nhà sư thúc thỉnh thoảng sẽ gửi tiền đến cho ông ấy."
... Chỉ sợ đó hoàn toàn không phải là tiền nhà gửi mà là tiền riêng nhiều đến đáng sợ của sư thúc ấy chứ.
Trương Tiểu Nguyên không hiểu tại sao Xa Thư Ý phải giấu giếm thân phận của mình. Y cau mày, lại nghĩ ra vấn đề khác.
"Vậy... bình thường chúng ta kiếm sống bằng gì?" Trương Tiểu Nguyên hỏi thật cẩn thận, "Đệ thấy Tử Hà Lâu có mấy trăm tá điền, Tán Hoa Cung cũng có hơn mười cửa hàng ở Giang Nam."
Lục Chiêu Minh đơn giản dứt khoát trả lời y:
"Bằng làm công nhật."
Trương Tiểu Nguyên: "... Hả?"
Lục Chiêu Minh nghĩ y nghe không rõ bèn lặp lại một lần:
"Làm công ngắn hạn."
Trương Tiểu Nguyên: "..."
Sư môn này... Luận vũ lực, xếp hạng số 1, 41, 147 giang hồ đều ở. Luận gia thế xuất thân lại có em trai út nhà giàu số một kinh thành và huynh trưởng hoàng đế. Hiển hách biết bao, thế mà bọn họ phải dựa vào làm công nhật để kiếm sống?
Trương Tiểu Nguyên quả thực không thể tin nổi.
Trương Tiểu Nguyên do dự một lát, lại hỏi:
"Nhị sư huynh thì sao? Gia cảnh của nhị sư huynh cũng không tệ đâu nhỉ?"
Lục Chiêu Minh lắc đầu, dường như đáp khẽ hơn chút, tránh cho Tưởng Tiệm Vũ nghe thấy câu chuyện của họ:
"Cha mẹ nhị sư đệ đều đã qua đời. Trước kia bá mẫu làm may trên trấn, tay nghề rất khéo. Nhị sư đệ cũng học theo được một ít."
Hắn hơi khựng lại, chìa chân ra, cho Trương Tiểu Nguyên xem giày của mình, một bên nói:
"Nhị sư đệ sửa."
Trương Tiểu Nguyên cau mày, nghĩ đến nhị sư huynh hấp tấp cẩu thả, lại nghĩ đến đôi giày được sửa rất khéo của Lục Chiêu Minh, cảm thấy thực sự không tài nào liên hệ được Tưởng Tiệm Vũ với công việc may vá ở trên.
Y nhớ về hàng chữ xuất hiện trên đầu Tưởng Tiệm Vũ, nó nói rằng khi Tưởng Tiệm Vũ còn nhỏ đã lưu lạc bên ngoài. Có lẽ hoàng gia cũng không biết bọn họ còn một huyết mạch này.
Hiện giờ thân phận của mấy người trong môn y đều đã cơ bản rõ ràng, chỉ còn Lục Chiêu Minh vẫn cứ là một câu đố.
Trương Tiểu Nguyên khó khăn gom hết can đảm hỏi:
"Thế... Đại sư huynh thì sao?"
"Ta không nhớ." Lục Chiêu Minh khẽ nhíu mày, "Ta chưa từng gặp cha mẹ của mình. Là sư phụ thu dưỡng ta."
Trương Tiểu Nguyên nháy mắt hiểu ra. Y lắp bắp lộn xộn xin lỗi Lục Chiêu Minh:
"Thực xin lỗi, đại sư huynh. Đệ không nên hỏi những điều này."
"Không sao." Vẻ mặt Lục Chiêu Minh vẫn dửng dưng, "Dù gì ta cũng không nhớ nữa rồi."