Chương 7: 7: Học Kỹ Năng

Mấy người nhìn thấy Tô Mộ, gương mặt tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Tô Mộ có thể nghênh ngang đi ra từ khu vực quái vật cấp 3 như thế, theo góc nhìn của bọn họ, điều đó căn bản là không có khả năng.

Tô Mộ không để ý đến mấy người này, không quay đầu lại, đi về phía thôn.

“Móa, thằng này có phải quá kiêu ngạo không vậy?”“Ta đoán tám phần mười là hắn trốn ở nơi nào đó, chờ chúng ta tiêu diệt hết quái vật cấp 2 xung quanh đây xong, lúc này mới dám chạy ra.

”“Đúng vậy, nếu không chỉ với một mình hắn, trước mặt đám quái vật đó còn không phải đưa cơm à!”“Chúng ta giúp hắn, hắn không cảm ơn thì thôi, lại còn kiêu căng ngạo mạn, người gì đâu không biết!”Mấy người không nhịn được nói thầm.

“Được rồi, mọi người tiếp tục gϊếŧ quái vật đi, thiếu vài con nữa là tất cả có thể lên cấp 2 rồi, sau đó toàn bộ mọi người bảo toàn trí lực, là có thể đi gϊếŧ quái vật cấp 3 rồi.

”Người dẫn đầu đã cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, tiên phong đứng lên trước.

Khu vực cấp 2 này không phải chỉ có đội của bọn họ, chẳng qua các đội pháp sư khác xung quanh đều có sự ăn ý ngầm với nhau, mỗi đội ngũ tiêu diệt quái vật trong một phạm vi cố định.

Nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ rằng, chờ những người ở khu vực cấp 1 đó gϊếŧ qua đây, tình huống ở đây sẽ trở nên hết sức nghiêm trọng.

Bọn họ phải giành giật từng giây, tiến vào khu vực quái vật cấp 3 trước những người khác!! “Người đông nghìn nghịt luôn”Trở lại ngoài thôn, Tô Mộ nhìn những người cướp đoạt quái vật, không ngừng lắc đầu.

Có thể cướp được quái ở trong hoàn cảnh này, nhất định đều là những người mạnh mẽ!“May là ta không cần cướp quái với bọn họ!”Có đội trưởng vệ binh duy trì trật tự, hoàn cảnh chen chúc trong thôn được cải thiện đáng kể, Tô Mộ rất nhẹ nhàng phóng khoáng trở về trong thôn.

“Người thám hiểm này xin dừng bước!” Đội trưởng đội vệ binh đột nhiên ngăn cản hắn.

“Có chuyện gì sao?” Chân mày Tô Mộ cau lại, hắn hỏi.

“Ta cảm nhận được một luồng hơi thở ở trên người ngươi, có phải ngươi nhìn thấy một con sói trắng ở trong rừng không?” Đội trưởng vệ binh dò hỏi.

“Đúng vậy!” Tô Mộ gật đầu.

“Sâu trong cánh rừng có một con Bạch Lang Vương, nó chặn đường chính từ làng ra thị trấn, phải gϊếŧ nó để mở thông con đường này.

” Đội trưởng đội thị vệ tiếp tục nói.

“BOSS Bạch Lang Vương?”Tô Mộ nheo mắt.

Nghe giọng điệu của đội trưởng vệ binh này, con Bạch Lang Vương hẳn là BOSS cuối cùng của Tân Thủ thôn, ý này là muốn hắn tự gϊếŧ Lang Vương sao?Đội trưởng vệ binh hình như cũng nhìn thấu băn khoăn của Tô Mộ, vội vàng mở miệng: “Ngươi không cần hiểu lầm, với thực lực hiện tại của ngươi, đừng nói là con Bạch Lang Vương này, cho dù là chỗ sâu trong cánh rừng kia cũng không có cách nào đặt chân.

“Ớ, vậy ngươi muốn ta làm gì?”“Ta muốn ngươi mang bộ lông của con Bạch Lang Vương kia về.

”Khi đội trưởng đội vệ binh mở miệng, một lựa chọn nhiệm vụ xuất hiện trước mắt Tô Mộ.

‘Bạn có chấp nhận yêu cầu từ đội trưởng đội vệ binh không? (sau khi hoàn thành sẽ được thưởng 1 đồng tiền vàng, thiết kiếm của đội trưởng đội vệ binh (cấp E).

’“Ta chấp nhận!”Vốn định gϊếŧ con sói trắng con kia, Tô Mộ quả quyết nhận nhiệm vụ này.

.

“Tuy nhiên với thực lực hiện tại của ngươi, không dễ đối phó với con sói trắng kia, ngươi có thể lập thành một đội, hoặc tìm đến chỗ đạo sư chuyên nghiệp để học các kỹ năng, nhằm nâng cao thực lực của ngươi hơn”Khi Tô Mộ nhận nhiệm vụ, đội trưởng đội vệ binh đã đưa ra lời khuyên.

Tô Mộ gật đầu, đang định rời đi, đột nhiên dừng bước.

“Còn có chuyện gì sao?” Đội trưởng vệ binh khó hiểu hỏi.

“Xin hỏi có thể học tập kĩ năng ở chỗ ngươi không?”Nguyên nhân Tô Mộ dừng lại là do ghi chú đạo sư nghề nghiệp chiến sĩ trên đầu đội trưởng vệ binh.

Hắn còn nhớ rõ, thời điểm đạt được kỹ năng vô hạn, lời nhắc kia cũng nói rằng hắn có thể học bất cứ kỹ năng nào.

“Sở trường của ta đều là kiếm thuật, ngươi có chắc là muốn học không?” Đội trưởng đội vệ binh sững sờ trong giây lát.

“Chắc chắn!” Tô Mộ gật đầu đồng ý.

“Vậy được rồi!”Sau khi đội trưởng vệ binh mở miệng, trước mắt Tô Mộ xuất hiện hai khung hai kỹ năng cần học.

Một là kĩ năng chém, một là kĩ năng tấn công.

‘Bạn học kỹ năng chém, tiêu tốn một đồng vàng.

’‘Bạn học kỹ năng tấn công, tiêu tốn một đồng vàng.

’Tiền nhiều trong túi, Tô Mộ nhận lấy toàn bộ.

Thanh kỹ năng cũng nhiều thêm hai kỹ năng.

‘Chém: Huy động vũ khí trong tay, nhanh chóng tung một đòn chém về phía trước, gây 100% sát thương vật lý, cooldown 5 giây (0/5)’‘Tấn công: Nhanh chóng lao tới mục tiêu sau khi sử dụng, gây choáng trong 0,1 giây, cooldown 10 giây (0/5)’“Không tồi đâu!”Nhìn hai kỹ năng mang đặc tính chiến sĩ này, Tô Mộ cố nén chấn động trong lòng.

Mặc dù hai kỹ năng này vô dụng đối với mình, nhưng sau khi học tập thành công, hai kỹ năng này sẽ vô cùng quan trọng!Bất cứ nghề nghiệp nào cũng phải có các kỹ năng bị động đặc biệt, chỉ cần mình nắm giữ những kỹ năng đó, đồng thời nâng nó lên mức cao nhất.

Vậy thì chả phải là mình có thể trở thành pháp sư toàn chức hay sao?“Cáo từ!”Tô Mộ chia tay với đội trưởng vệ binh, tiếp tục tìm kiếm những đạo sư khác trong làng.

Thôn rất lớn, có rất nhiều nơi cũng có không ít NPC treo nhiệm vụ trên trên đầu, nhưng đại đa số mọi người đều không định nhận nhiệm vụ.

Thứ nhất là làm nhiệm vụ không có kinh nghiệm.

Thứ hai là cấp bậc không đủ!Tô Mộ đi đến một cửa hàng đồ phòng ngự, một lời nhắc nhở nhiệm vụ hiện lên trên đầu ông chủ.

“Xin chào, nhà thám hiểm, ngươi có đủ bộ da sói trên tay không? Ta có thể làm một bộ giáp bằng vải da sói cho ngươi!” Ông chủ rất nhiệt tình.

Tô Mộ trực tiếp trực tiếp đưa bộ da sói mình đã đánh được ra.

‘Chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ lông sói hoang, nhận được một đồng tiền vàng, nhận được Áo giáp vải da sói (Cấp E)’‘Áo giáp vải da sói (cấp E): tinh thần +5, thể chất +5, cấp bậc trang bị: Cấp 4’“Đồ tốt!”.