Chương 9: Lôi Minh Mời Tổ Đội! (2)

Dù sao ở thế giới này pháp gia vốn là rất quý hiếm, so sánh với những ma pháp hệ khác thì ma pháp hệ lôi có tính công kích cũng mạnh hơn, những quái vật ở vịnh Thiển Hải này căn bản là đỡ không nổi.

Hắn chỉ xa xa nhìn thoáng qua, rồi chuẩn bị tiếp tục đi tới bí cảnh quỷ thuyền.

“Nè.”

“Ngươi là Sở Vân đúng không?”

“Chờ chút chờ chút.”

Ngay lúc Sở Vân muốn tiếp tục rời đi, bên tai truyền đến một tiếng gọi.

Sở Vân nhìn lướt qua.

Nhìn thấy thiếu niên mắt tam giác vừa mới bị vây quanh đang chạy chậm về phía mình.

Có điều thiếu niên này có chút thấp, mặc pháp bào kéo lê trên mặt đất chạy băng băng, xém chút giẫm trượt một cái lảo đảo ngã sấp xuống.

“Có việc gì sao?”

Sở Vân có chút buồn cười nhìn thoáng qua thiếu niên mắt tam giác đang tới gần.

Trong lòng có chút kỳ quái, hắn không biết người này, sao đối phương lại biết tên của hắn nhỉ?

“Ta là Lôi Minh.”

“Chức nghiệp là sứ giả lôi đình.”

“Cùng nhau tổ đội đi, hai pháp gia thăng cấp càng nhanh!”

“Chỉ cần ngươi gia nhập, ta cam đoan hôm nay ngươi có thể lên tới cấp 10.”

Lôi Minh tới gần Sở Vân, sửa sang lại áo bào, chững chạc đàng hoàng mời Sở Vân tổ đội.

Trong giọng nói còn mang theo một chút kiêu ngạo khó giấu.

Hôm qua trường học chuyển chức pháp gia, tổng cộng chỉ có ba người.

Lôi Minh là người cuối cùng chuyển chức pháp sư.

Hắn biết rõ ngoại trừ chuyển chức ra chức nghiệp đặc thù là hắn, hai vị pháp sư khác là Phương Đình Đình và Sở Vân.

Theo Lôi Minh nghĩ.

Chỉ có cùng loại người, mới có thể có tiếng nói chung.

Đáng tiếc.

Tới khi hắn chuyển chức hoàn tất, từ đám người đang bao vây chen lúc đi ra, hai người đó sớm đều không thấy tăm hơi.

Không ngờ, hắn mang người đi vịnh Thiển Hải luyện cấp, đúng lúc vô tình gặp được Sở Vân.

Hắn quyết định rất nhanh, lập tức gọi Sở Vân lại, muốn mời Sở Vân tổ đội.

“Tổ đội?”



“Cảm ơn, không cần đâu.”

Sở Vân nghe Lôi Minh nói vậy thì khoát tay cự tuyệt.

Cấp 10?

Hắn đã hơn xa rồi.

Còn phải đi bí cảnh quỷ thuyền làm nhiệm vụ chuyển chức, làm gì có thời gian ở lại vịnh Thiển Hải luyện cấp với mấy người Lôi Minh.

“Ngươi không muốn sao?”

“Không tin thực lực của ta sao?”

Lôi Minh không ngờ Sở Vân lại quả quyết cự tuyệt như thế, hắn trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Sở Vân.

Nói đùa cái gì vậy?

Hiện tại đều là người khác cầu hắn tổ đội.

Hắn chủ động đưa ra lời mời, thế mà Sở Vân này lại còn dám cự tuyệt?

Đầu óc bị nhúng nước à?

“Ta là chức nghiệp đặc thù, có được hai kỹ năng mạnh mẽ là thân cận nguyên tố lôi và lôi quang thuật.”

“Bây giờ ta đã lv. 4, sắp lv. 5 rồi đó!”

“Chỉ cần ngươi đồng ý cùng ta tổ đội, hôm nay luyện hết cấp vịnh Thiển Hải, ngày mai là có thể đi Mãnh Trư Lâm rồi.”

“Hai chúng ta pháp gia cường cường liên thủ, nhiều nhất nửa tháng là có thể nhị chuyển!”

Hắn nghĩ là mình chưa nói đủ rõ ràng, nên còn cố gắng nhấn mạnh lại với Sở Vân.

Hôm qua hoàn thành chuyển chức, đến bây giờ tuyệt đại đa số người mới cao lắm cũng chỉ mới là lv. 2 .

Cấp bậc của hắn đã cao hơn rất nhiều người!

Theo Lôi Minh nghĩ, Sở Vân một người độc hành, cùng lắm cũng chỉ tầm lv. 3 là cùng.

“Hóa ra là Sở Vân, cùng chúng ta tổ đội đi, chúng ta phụ trách dụ quái, ngươi và Lôi lão đại đồng loạt ra tay, đảm bảo hiệu quả hơn một mình ngươi luyện cấp nhiều.”

“Đúng đó, càng về sau thăng cấp cần càng nhiều kinh nghiệm, nhiều người đi cùng nhau sẽ nhanh hơn, một người hoàn toàn không được.”

Đám nịnh bợ sau lưng Lôi Minh cũng xông tới.

Trong trường học Sở Vân cũng là nhân vật phong vân, lại thấy Lôi Minh chủ động, bọn họ cũng lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì.

Lập tức có một thiếu niên mở miệng khuyên.

Trong lời nói tràn đầy chờ mong.

Mới có một mình Lôi Minh là pháp gia mà đã mạnh như vậy rồi.

Nếu lại thêm Sở Vân nữa, hắn cũng không dám tưởng tượng tốc độ thăng cấp sẽ hiệu suất đến mức nào.

Đối với cảm đám chờ ăn theo như bọn họ, thì đây là chuyện tốt nghìn năm có một, so với Lôi Minh thì bọn họ càng chờ mong Sở Vân gia nhập hơn.



“Anh Sở Vân, một người luyện cấp hiệu suất thấp lắm, nhiều người lực lượng lớn, người ta là mục sư, có thể cho ngươi sữa nha!”

Một cô gái mục sư cũng đi tới, nũng nịu nói với Sở Vân.

Sở Vân nhìn đám người này trước mắt, có chút cạn lời.

Còn muốn đi Mãnh Trư Lâm?

Nơi đó đều đã bị hắn san bằng rồi còn đâu.

“Ta còn có chuyện khác, đi trước đây.”

Sở Vân đương nhiên sẽ không bởi vì vài câu thuyết phục liền gia nhập, hắn lần nữa phất phất tay, quả quyết cự tuyệt, quay người rời đi.

“Trời sắp mưa rồi, vịnh Thiển Hải không quá an toàn, các ngươi vẫn là sớm kết thúc về nhà đi.”

Sở Vân tựa như nhớ ra cái gì đó.

Đột nhiên nhắc nhở đám thiếu niên thiếu nữ này.

Mặc dù kế tiếp sẽ đi vào bí cảnh.

Nhưng cảnh tượng khủng bố hôm qua Thiên Diễm Táng Lễ tạo thành, Sở Vân vẫn còn nhớ rõ.

Hắn vẫn không biết trước được uy lực cấm chú sẽ mạnh tới đâu.

Sở Vân cũng không rõ phóng thích cấm chú bên trong bí cảnh có ảnh hưởng đến hiện thực hay không.

Đám người này dù gì cũng là bạn học của hắn, nhắc nhở một chút cũng coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

“Tên nhóc này, đúng là không biết điều.”

Nhìn thấy Sở Vân cứ thế rời đi, một tên trong đám có chút tức giận bất bình nói.

“Dễ hiểu thôi mà, người ta cũng là pháp gia, đương nhiên là không muốn làm phụ tá cho Lôi lão đại rồi.”

“Nông cạn! Pháp sư bình thường có thể so sánh với sứ giả lôi đình sao? Bây giờ không chấp nhận hiện thực, chờ về sau gia nhập công hội, kiểu gì cũng bị dạy dỗ.”

“...”

Những người khác cũng phụ họa nói.

“Hừ.”

“Chảnh cái gì chứ!”

Lôi Minh cũng có chút khó chịu.

Mặc dù mới vừa mới chuyển chức, nhưng hắn đã bắt đầu hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt này.

Đột nhiên, có người đối với hắn nhìn như không thấy, cái này khiến trong lòng của hắn rất là khó chịu.

Đám tiểu đệ này của hắn nói chẳng sai chút nào.

Cái tên Sở Vân này... Là có chút không biết điều!