Chương 33: Đại Lão Chẳng Lẽ Đã Qua Đại Thọ Sáu Mươi?!

“Đại lão, bốn loại vật liệu còn lại ta đều có.”

Hứa Huyên Huyên ánh mắt sáng lóng lánh.

Quả nhiên!

Đại lão còn thiếu bốn loại vật liệu còn lại!

Lão nương lại có cơ hội ôm đùi rồi.

“Giá bao nhiêu tiền?”

Sở Vân không chút nghĩ ngợi hỏi.

“Không cần tiền, không cần tiền.”

“Nếu không phải không có đại lão ngài, ta ngay cả Xích Kim hổ phách đều không nhất định có thể lấy được.”

“Tặng cho ngươi đó.”

Hứa Huyên Huyên há to miệng.

Vốn là muốn báo một cái giá.

Lời đến khóe miệng, nàng đột nhiên quỷ thần xui khiến thế nào mà lại trực tiếp hào sảng lựa chọn tặng không.

Lời vừa nói ra khỏi miệng.

Hứa Huyên Huyên đã cảm thấy cái ví của mình đau đớn không thôi.

Những tài liệu này đều là nàng vay trả góp để mua.

Mặc dù chỉ là bốn phần, nhưng sau khi tặng cho đại lão, thì trên cơ bản chính là làm không công rồi.

“Tặng ta?”

“Không cần.”

“Trao đổi là được rồi.”

“Trang bị tinh diệu này cho ngươi.”

Sở Vân nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, hắn không có thói quen dây dưa với các cô gái.

Nghĩ nghĩ, quyết định đưa trang bị tinh diệu lúc trước đạt được ở Xích Kim sâm lâm cho Hứa Huyên Huyên.

Bốn loại vật liệu tam chuyển đổi nữ trang tinh diệu.

Hắn khẳng định là thua thiệt.

Nhưng cũng không thể tính toán như vậy được.

Vật liệu tam chuyển hiện đang khắp nơi đều không có.

Nếu mỗi lần hắn đều phải tự mình ra tay giống như Xích Kim hổ yêu thế này, chỉ tính mình thời gian đi đường thôi cũng đã tốn không ít rồi.

Sớm ngày tập hợp đủ vật liệu tam chuyển quan trọng hơn nhiều.

Với lại bộ pháp bào nữ này hắn cũng không dùng được.



Thật sự muốn trang bị tinh diệu, tùy tiện tìm mấy khu luyện cấp cao cấp hoặc là bí cảnh, dùng cấm chú quét sạch, kiểu gì chả rơi ra trang bị tinh diệu.

Nguyên nhân quan trọng nhất là.

Sở Vân không thích nợ ân tình.

Có thể trao đổi, thì cứ trực tiếp trao đổi tốt nhất.

Hứa Huyên Huyên thấy Sở Vân đưa cho nàng một pháp bào tinh diệu thì ngây người!

Cái này cái này cái này... Thứ này, ít nhất cũng phải giá mấy ngàn vạn ấy chứ?

Bốn loại vật liệu này của ta, cho dù là đang tăng giá, nhưng cùng lắm thì bán được hơn một nghìn vạn là hết cỡ.

“Đại lão, vạn vạn không được đâu.”

Hứa Huyên Huyên lấy ra bốn loại vật liệu tam chuyển còn lại, nhanh chóng đưa cho Sở Vân, lại nhanh chóng nhận lấy pháp bào, tội nghiệp nói.

“Ha ha.”

Sở Vân ha ha một tiếng.

Lại là lần nữa xé mở một quyển trục phi hành, bay về phía thành phố Cửu Thanh.

Chỉ cần là thành phố có Chuyển Chức Thần điện, đều có thể tiến hành chuyển chức.

Hắn dự định trực tiếp đi nhận nhiệm vụ tam chuyển tại thành phố Cửu Thanh.

Hứa Huyên Huyên đứng nguyên si tại chỗ, mặt mũi tràn đầy si mê vuốt ve pháp bào trên tay, cảm ứng được Sở Vân bay đi, nàng mới giật mình một cái, tựa như nhớ ra cái gì đó.

Vội vàng hô: “Đại lão!”

“Ta còn chưa biết tên của ngài là gì nữa.”

“Phùng Uy.”

Sở Vân nhàn nhạt trả lời.

“Phùng... Phùng Uy?”

“Đại lão quả là bình dị gần gũi, ta đã nhớ kỹ tên của ngài rồi.”

Mặt Hứa Huyên Huyên đỏ bừng, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.

Nàng quyết định đi hỏi thăm một chút.

Nhìn xem có thể nghe ngóng ra Phùng Uy đại lão đến tột cùng là lai lịch gì hay không.

Hắn có khi nào là pháp thần không vậy?

Lúc Hứa Huyên Huyên mời Sở Vân tổ đội, nhìn thấy tên của hắn biểu hiện ——???

Trên thực tế.

Sở Vân cũng nhìn thấy tên mình là ??? tại giao diện tổ đội

Trong lòng của hắn đánh giá có khả năng đây là thay đổi do Hỗn Độn Mệnh Cách mang lại.



Không nói tên thật của mình cho Hứa Huyên Huyên biết, Sở Vân tự nhiên là có suy tính.

Hắn cũng không phải người háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ là không dời nổi bước chân.

Ra hành tẩu giang hồ, bèo nước gặp nhau, tổ cái đội mà thôi, có lẽ đời này cũng chỉ gặp nhau một lần.

Không cần thiết nói rõ ngọn ngành.

Lại nói.

Nha đầu này lúc vừa mới gặp mặt, không phải cũng miệng lưỡi dẻo quẹo nói dối ta đó sao?

Sở Vân trong lòng căn bản không có một chút nào áy náy.

“Quyển trục phi hành không còn nhiều nữa.”

“Tiêu hao đúng là nhanh, còn may là gặp được Hứa Huyên Huyên, một hơi gom đủ vật liệu tam chuyển.”

“Nếu không, muốn thu thập bốn loại vật liệu còn lại, còn phải mua thêm một lố quyển trục phi hành nữa.”

“Hi vọng lão Dương có thể sớm giúp ta tìm được phi hành sủng thú.”

Sở Vân trong lòng tính toán.

Đương nhiên.

So sánh với phi hành sủng thú, hắn càng hi vọng mình có thể sở hữu kỹ năng loại phi hành.

Có điều bây giờ xem ra, tỉ lệ rơi của sách kỹ năng đúng là vô cùng thấp.

Hắn đều là một cái cấm chú quét sạch bản đồ.

Cho dù là như thế, sách kỹ năng rơi ra cũng chỉ có mấy quyển.

Coi như hắn liên tục đi gϊếŧ quái thì cũng phải dựa vào vận may nữa.

Nếu đã xui rồi, mười cái cấm chú cũng không nhất định có thể kiếm được.

Thành phố Cửu Thanh cách Xích Kim sâm lâm ước chừng tám mươi km.

Có đường cao tốc, rất thuận tiện thông hành.

Sở Vân phi hành dọc theo con đường một lát, đã nhìn thấy một thành phố đột ngột mọc lên giữa vùng bình nguyên.

Lấy bản đồ ma pháp ra, ánh mắt cấp tốc khóa chặt vị trí.

Phía sau hắn quang vũ lắc một cái, bay vào trong thành, bay về phía Chuyển Chức Thần điện của thành phố Cửu Thanh.

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Vừa nãy Xích Kim sâm lâm bên kia bị nổ rồi! U là chời! Nghe chức nghiệp giả của Thiên Lâm các trở về nói Xích Kim sâm lâm đã biến thành một cái hố sâu lớn, không biết bao lâu mới có thể khôi phục!”

“Hả??? Thật hay giả vậy? Từ khi trò chơi trở thành hiện thực, những khu vực luyện cấp này bất kể là xuất hiện biến hóa lớn như thế nào đi nữa, chẳng phải đều sẽ từ từ phục hồi như cũ sao?”

“Mặc dù nói như vậy, nhưng xem ảnh chụp, ta thấy chẳng có chút dấu hiệu khôi phục nào, ta đoán là đã tạo thành tổn thương vĩnh viễn rồi.”

“Vãi... Xích Kim sâm lâm đến cùng đã phát sinh cái gì? Tại sao lại có thể như vậy?”

“Theo những chức nghiệp giả trở về kia nói, là ma pháp thất giai trở lên xuất hiện!”

“Đậu móe! Thất giai? Cái này mẹ nó là thả đạn hạt nhân à! Chẳng trách nổ ra cái hố lớn như vậy! Đến cùng là ai làm vậy?!”