Chương 22: Kỹ Nẵng Phi Hành, Thiên Lâm Các Đến Nhà!

Sở Vân híp híp mắt, xem ra giá trị kỹ năng loại phi hành còn cao hơn so với hắn tưởng tượng một chút.

Hắn nghĩ nếu vậy thì lần này coi như bỏ vậy.

Đợi đến lần sau lại có thu hoạch thời điểm, lại tính tiếp vậy.

“Sở tiên sinh, cũng không phải là không có biện pháp.”

Lão Dương đã nhìn ra Sở Vân không quá rõ ràng giá trị trong đó.

Nhìn thấy sắc mặt Sở Vân như vậy, người từng có vô số lần giao dịch kinh nghiệm như hắn đã đoán được Sở Vân có thể sẽ hủy bỏ giao dịch.

Sách kỹ năng bị động cũng không dễ dàng nhìn thấy.

Lão Dương đảo mắt một vòng, đã nghĩ ra một phương án.

“Nếu như nhu cầu của ngài chỉ là phi hành.”

“Quyển sách kỹ năng bị động này hẳn là có thể trao đổi được phi hành sủng thú không tệ.”

“Ngài xem thử phương án này như thế nào?”

Lão Dương vội vàng nói.

“Phi hành sủng thú sao?”

“Cũng được.”

“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”

Sở Vân mục đích chỉ là có thể phi hành, có phi hành sủng thú khỏi phải đi bộ cũng không tệ.

“Được.”

“Vậy Sở tiên sinh cứ yên tâm giao sách kỹ năng giao này cho Kinh Tây chúng ta.”

“Chừng một tháng, cam đoan có thể trao đổi cho ngài một phi hành sủng thú khiến ngài hài lòng.”

Nhìn thấy Sở Vân đồng ý, lão Dương trên mặt cười giống một đóa hoa cúc.

“Được.”

“Vậy phiền phức lão Dương rồi.”

Sở Vân thấy thế, cũng khẽ gật đầu, quyết định chuyện này như vậy.

Bán xong đồ, Sở Vân cũng không lập tức rời đi.

Mặc dù không có vật liệu tam chuyển, nhưng Sở Vân vẫn là có rất nhiều thứ cần muốn mua.

Hắn ở lại hãng giao dịch Kinh Tây thêm một lúc, cũng mua không ít thứ.

Đại bộ phận đều là sách.

Là sách đúng nghĩa đen, cái loại dùng để đọc ấy.

Thuận tay còn mua một chút cổ tịch ghi chép bí mật, và dược tề dùng để bổ sung khôi phục giá trị pháp lực.

Còn có bị lão Dương nhìn ra nhu cầu, điên cuồng mua sắm quyển trục phi hành.

Một quyển quyển trục phi hành, có thể bay nửa giờ, giá cả lại cao hơn quyển trục liệt diễm trước đó Sở Vân từng dùng rất nhiều, hẳn năm mươi vạn một quyển!

Sở Vân kiếm được tiền dễ dàng, nên hắn không chút nghĩ ngợi mua liền mười quyển, vụn vụn vặt vặt tiêu tốn hơn tám trăm vạn Lam Tinh tệ.

Lão Dương còn hữu nghị tặng cho Sở Vân một quyển bản đồ ma pháp.



Cái quyển bản đồ ma pháp này rất thần kỳ.

Sau khi mở ra, có thể nhìn thấy tất cả khu vực của bảy thành phố xung quanh thành phố Lâm Hải.

Trong đó những điểm chấm đỏ, không ngừng lấp lóe, kia là bản đồ động thái mới nhất của thủ lĩnh quái vật dã ngoại.

“Hoan nghênh Sở tiên sinh lần sau lại đến.”

Lão Dương vẻ mặt tươi cười, tự mình đưa Sở Vân đến cửa chính, vẫy tay chào, tiễn hắn rời đi.

“Lão Dương này đúng là lõi đời.”

Sở Vân nhìn một chút cuốn bản đồ trong tay, hơi cảm khái.

Thế giới này, luôn luôn không thiếu người thông minh.

Hẳn là lão Dương đã nhìn ra tính toán của hắn.

Thiếu vật liệu tam chuyển.

Để mau chóng tam chuyển, hắn tất nhiên cần phải tự mình đi một chuyến, tự đánh quái thu thập vật liệu.

Cái bản đồ này đối với hắn rất quan trọng, xem như giải quyết tình hình khẩn cấp.

Sở Vân về đến nhà nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm.

Sau đó chuẩn bị rời khỏi thành phố Lâm Hải, tới thành phố Cửu Thanh bên cạnh.

Theo như ghi chép trên bản đồ mà lão Dương tặng, vùng ngoại ô thành phố Cửu Thanh có một khu luyện cấp tên là Xích Kim sâm lâm, chỗ đấy sắp đổi mới một con Xích Kim hổ yêu.

Sau khi gϊếŧ được Xích Kim hổ yêu này có thể rơi ra vật liệu nguyên tố kim tam chuyển cần có, nó chính là mục tiêu chuyến này của Sở Vân.

Reng reng.

Lúc Sở Vân đang chuẩn bị rời nhà.

Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

“Hả?”

Sở Vân không ngờ vào lúc này lại có người tới bái phỏng.

Lỗ Tiểu Lâm sao?

Sở Vân nhớ tới trước đó nhìn thấy Lỗ Tiểu Lâm, đã hẹn cùng nhau đi luyện cấp.

Rất có thể là người bạn học này tìm tới cửa.

Mở cửa.

Sở Vân lại là có chút bất ngờ.

Tại cửa nhà hắn, là một người đàn ông mặc áo choàng.

Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt đánh giá Sở Vân từ đầu đến chân, không che giấu dò xét.

Là hắn?

Sở Vân ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Cái người đàn ông này trước đó tại vịnh Thiển Hải đã gặp qua.

Chính là người của Thiên Lâm các đệ nhất đại công hội ở thành phố Lâm Hải.



Phùng Uy nhìn kỹ Sở Vân.

Ngoại trừ đẹp trai một chút, cũng thường thường không có gì lạ.

Trong lòng của hắn thầm nhủ.

“Có việc gì sao?”

Sở Vân bình tĩnh hỏi.

“Sở Vân, pháp sư.”

“Hai ngày trước chuyển chức thành công, cho tới hôm nay cấp bao nhiêu rồi?”

Phùng Uy rất không khách sáo, hỏi thẳng.

Sở Vân nhìn chăm chú người trước mắt này, không rõ tên này muốn làm gì.

Phùng Uy

Chức nghiệp: cấm chế kỵ sĩ tứ chuyển

Đẳng cấp: LV. 113

Thể lực: 4932

Ma lực: 3040

Nhanh nhẹn: 3881

Sức chịu đựng: 1455

Lực lượng: 5639

Đánh giá chiến lực: sáu mươi chín sao

Động Sát Thần Nhãn tự nhiên có hiệu lực.

Hắn mới cấp 46, vậy mà trực tiếp dò xét được thôn tin thuộc tính, đánh giá chiến lực, tình huống chuyển chức, chức nghiệp… của người có LV. 113 tên là Phùng Uy này.

Thú vị.

LV. 113, sức chịu đựng lại thấp như vậy?

Là thận hư sao?

Sở Vân nghiên cứu một chút thuộc tính của đối phương, phát hiện chức nghiệp kỵ sĩ là chức nghiệp chiến sĩ cơ sở chuyển chức ra.

Thuộc tính phòng ngự, lực bền bỉ, sức chịu đựng của Phùng Uy thấp hơn các thuộc tính khác nhiều, nhược điểm rất rõ ràng, ngược lại ma lực vốn hẳn nên rất thấp, trong số thuộc tính của hắn lại không tính thấp, vô cùng kỳ lạ.

“Ta muốn ra ngoài.”

“Nếu như không có chuyện gì, thì thứ lỗi ta không phụng bồi.”

Hắn từ trước đến nay là ăn mềm không ăn cứng, nên cũng chẳng để ý người này.

Hắn đảo khách Thành chủ, dăm ba câu đã đảo lại tình hình, bản thân nắm thế chủ động.

“Hừ.”

“Vừa mới chuyển chức đã tưởng mình thật sự là pháp gia rồi à? Cũng nóng nảy gớm nhỉ.”

Phùng Uy thấy Sở Vân không để ý tới hắn, bật cười một tiếng.

Cấp bậc của hắn cao hơn Sở Vân rất nhiều, nếu hắn muốn thì có thể cưỡng ép khám phá thông tin chức nghiệp của Sở Vân.