Chương 20: Nguy Cơ Phá Sản Của Thành Phố Lâm Hải! (2)

“Lão Dương, còn có bao nhiêu vật liệu đều lấy ra đi, ta mua hết.”

“Ngươi cũng biết ta vơ vét vật liệu là mang đi làm gì rồi, không có kết giới bảo vệ, ngươi làm ăn có yên tâm được không?”

Một người đàn ông mặt ngựa nghiêm nghị đứng trước quầy giao dịch đặt ở chính giữa đại sảnh.

Phía sau hắn, có một đám người đang bận rộn di chuyển đại lượng quang đoàn.

Sở Vân nhìn lướt qua, cơ hồ đều là vật liệu quý giá.

“Mã thống lĩnh của ta ơi.”

“Ngài nghĩ ta là người không biết đại cục như thế sao?”

“Đồ của hãng giao dịch chúng ta đều cho ngài dời đi, ta còn đang liên hệ những thành phố khác, nhất định ưu tiên cung ứng vật liệu để bảo vệ thành phố.”

“Nhưng đồ trong kho của chúng ta cũng chỉ có chừng này thôi, hay là ngươi sang Pinduoduo và Đào Đào Lạc bên cạnh xem thử?”

Một người đàn ông mặc tơ lụa, bụng phệ chắp tay nói với Mã Bình.

“Đều sẽ lấy hết.”

“Yên tâm đi, ta sẽ trả đủ, không thiếu ngươi một xu, tính tiền.”

Mã Bình mặt lạnh như tiền, lãnh đạm nói.

“Ôi ôi, Mã thống lĩnh sao lại nói vậy!”

“Số vật liệu hết thảy là một tỷ ba trăm bốn mươi triệu Lam Tinh tệ, bỏ số lẻ đi, chỉ lấy của ngài một tỷ ba trăm triệu thôi.”

Người đàn ông bụng phệ cười ha hả nói.

“Ừm.”

Mã Bình rất cao ngạo ừ một tiếng.

Nhanh chóng chuyển tiền.

Không một ai biết, trong lòng của hắn lại đang rỉ máu.

Thành phố Lâm Hải gần đây cũng không biết đắc tội vị đại thần nào!

Là thuật sĩ kết giới giữ gìn kết giới của thành phố.

Hôm nay sau vụ sóng thần ở vịnh Thiển Hải, kết giới mở ra lại thu hồi về, hắn đã đi kiểm tra lần nữa.

Phát hiện kết giới nhìn như hoàn hảo vậy mà nội bộ lại hỏng mất rồi!

Cũng chỉ còn mỗi cái vỏ bọc!

Làm hắn khóc không thành tiếng!

Hai lần kết giới vỡ vụn, đã tiêu hết sạch tiền thuế thu được trong mấy năm nay!

Hắn vì sửa chữa phục hồi kết giới, cũng đã liên tục mấy chục tiếng không ngủ rồi!

Ta đã tạo nghiệp gì vậy chứ!

Van cầu đại lão đừng ‘chơi đùa’ nữa mà.



Chỗ nhỏ bé này của chúng ta đỡ không nổi đâu.

Nếu còn bị phá thêm một lần nữa, chỉ có thể phá sản luôn thôi.

Ánh mắt Mã Bình rất u buồn, ưu thương như muốn biến thành thực thể lan tỏa ra ngoài luôn rồi.

Hắn là một người khô khan, giờ phút này cũng nhịn không được có chút muốn khóc, nhưng còn phải mang người tiếp tục đi tới hãng giao dịch khác và vài công hội.

Nhìn người đàn ông mặt ngựa lạnh như băng đi ra.

Thật sự là ngang tàng.

Sở Vân lách người bước vào hãng giao dịch Kinh Tây.

Nhìn Mã Bình mặt không đổi sắc ném ra một tỷ ba, âm thầm cảm khái một tiếng.

Mã Bình và Sở Vân gặp thoáng qua.

Bởi vì nhan giá trị hơn người, nên cũng nhiều nhìn thoáng qua.

Hắn tâm sự nặng nề, cũng không có lòng suy nghĩ gì nhiều.

Lão Dương là ông chủ hãng giao dịch Kinh Tây ở thành phố Lâm Hải, bình thường sẽ không dễ dàng xuất hiện ở đại sảnh lầu một.

Đưa tiễn Mã Bình, hắn vui vẻ đang chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy Sở Vân vào cửa.

“Chào quý khách, hoan nghênh quang lâm Kinh Tây, ngài là muốn bán hay là mua?”

Như bản năng của một thương nhân, hắn thuận miệng chào hỏi.

“Có vật liệu tam chuyển không?”

Sở Vân đi thẳng vào vấn đề.

“Vật liệu tam chuyển? Chàng trai à, ngươi tới chậm một chút.”

“Mấy ngày nay trong thành xảy ra chuyện gì hẳn ngươi cũng đã biết.”

“Tháng sau lại đến đi.”

Lão Dương thấy thiếu niên mày kiếm mắt sáng nhìn tuổi trẻ, cũng không quá hai mươi tuổi, lại đã chuẩn bị vật liệu tam chuyển, vẻ mặt cũng ôn hòa đáp lại.

“Vậy được.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tinh thần là sẽ không mua được, nhưng Sở Vân vẫn có chút thất vọng.

Xem ra thực sự không được rồi, chỉ có thể tự mình đi gϊếŧ quái để tìm thôi.

Sở Vân bất đắc dĩ.

Chuyện này nói cho cùng thì cũng do hắn mà ra cả.

Kết giới bị phá là đại sự, cũng không thể bắt bọn họ không sửa chữa được.

“Vậy ta bán ít đồ đi.”

Đến cũng đã đến rồi, vậy nên Sở Vân nói với lão Dương.

“Bán đồ sao?”



“Được! Mời quý khách đi theo ta.”

Lão Dương nghe vậy thì thái độ càng thêm nhiệt tình, ánh mắt của hắn rất tinh tường, thậm chí không cần hỏi nhiều, đã trực tiếp dẫn Sở Vân lên phòng khách VIP trên tầng hai.

“Xin hỏi quý khách họ gì?”

Vừa đi lão Dương vừa khách sáo trò chuyện với Sở Vân.

“Không dám, ta họ Sở.”

Sở Vân cười nhạt đáp lại.

“Sở tiên sinh sao? Quả là là tuổi trẻ tài cao. Gọi ta lão Dương là được rồi.”

Lão Dương nghe vậy thuận miệng tán thưởng.

“Được.”

Sở Vân mỉm cười gật đầu.

Trong bất tri bất giác, hai người đã đi tới lầu hai.

“Hoan nghênh quý khách quang lâm Kinh Tây.”

“Xin hỏi có thể phục vụ ngài cái gì không?”

Lần trước Sở Vân đến hãng giao dịch Kinh Tây, trực tiếp ở đại sảnh hoàn thành giao dịch.

Đi theo lão Dương đi vào phòng khách VIP tráng lệ, vừa vào cửa đã có hai cô gái tư thái thon thả, gương mặt xinh xắn mặc sườn xám tươi cười chào đón.

“Không cần.”

“Đi thẳng vào việc luôn đi.”

Mặc dù hai cô lễ tân mặc sườn xám rất xinh, có điều Sở Vân đã sớm quá quen thuộc, hắn khoát tay áo, nói thẳng.

“Không có vấn đề.”

“Xin hỏi Sở tiên sinh ngài là muốn bán cái gì vậy?”

Lão Dương thấy Sở Vân tuổi còn trẻ, vậy mà thấy hai cô lễ tân xinh đẹp lại là nhìn như không thấy, trong lòng không khỏi đánh giá Sở Vân cao hơn một tầng.

Hắn ra hiệu cho hai cô gái lui xuống, nhiệt tình hỏi.

“Đều là chút đồ linh tinh thôi.”

Phòng khách VIP trải thảm lộng lẫy, Sở Vân từ không gian tùy thân lấy ra từng bảo vật trước đó thu hoạch được trong bí cảnh quỷ thuyền.

Một chiếc, hai chiếc... Mười bảy chiếc.

Đa số là trang bị bạch ngân lóe ra bạch ngân quang trạch, trong đó còn có một cái dễ thấy màu hoàng kim trạch —— đó là một tấm khiên chiến sĩ cấp hoàng kim, đối với pháp sư như Sở Vân thì nó chả có tí tác dụng nào.

“Sở tiên sinh ngài chờ một lát, ta xem thử.”

Nhìn thấy Sở Vân lấy ra khá nhiều trang bị, lão Dương mí mắt hơi nhảy.

Mặc dù chỉ là cấp bạch ngân, hoàng kim, nhưng mà đều là trang bị cấp 30.

Trang bị đẳng cấp này luôn là dễ tiêu thụ nhất.