“Ngươi?” Lưu Lâm hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua Liêu Bộ Phàm: “Cũng có thể thử xem, nhưng mà đêm nay ngươi chỉ có nửa củ khoai tây thôi.”
“Này? Dựa vào cái gì? Vì sao ta chỉ có nửa củ khoai tây?”
Liêu Bộ Phàm tức giận, vì sao ta không thể dựa vào mặt ăn cơm? Thế giới này có thể tốt đẹp hơn không?
Lưu Lâm cười không đáp, chỉ nhìn Phương Hằng: “Đề nghị của ta như thế nào? Cân nhắc một chút chứ?”
Phương Hằng nhún vai: “Không được, ngày mai ta còn có việc khác.”
Lưu Lâm hơi thất vọng.
Nàng thừa nhận, nàng tìm Phương Hằng làm tổ đội thật sự là vì nhìn mặt, nhưng quan trọng nhất là Lưu Lâm coi trọng kỹ năng thiên phú của Phương Hằng.
Ngày đầu tiên còn tạm, theo trò chơi dần dần thúc đẩy, khi đối mặt với tử vong, quy tắc của thế giới hiện thực sẽ không hề có ý nghĩa gì ở trong trò chơi.
Tình huống cướp đoạt vật tư ác ý sẽ càng ngày càng nhiều.
Nàng cần nhanh chóng tìm được đồng đội có thể tín nhiệm.
Trong cái nhìn của Lưu Lâm, zombie nghe theo mệnh lệnh của Phương Hằng kia sẽ vô cùng có ích trong hoàn cảnh tận thế.
Lấy lui làm tiến, Lưu Lâm nhìn Liêu Bộ Phàm: “Được rồi, Liêu Bộ Phàm, còn ngươi? Ý ngươi thế nào? Nửa củ khoai tây.”
Liêu Bộ Phàm rối rắm.
Hiện giờ hắn rất đau khổ, Lưu Lâm cho non nửa củ khoai tây không thể lấp đầy bụng được, đáp ứng bán thân cho nàng như vậy, không khỏi quá rẻ đi.
Phương Hằng nhìn dáng vẻ rối rắm của Liêu Bộ Phàm mà thấy buồn cười.
“Được rồi! Ngày mai ta đi theo ngươi! Nhưng ngày mai ngươi phải cho ta mỗi bữa ít nhất hai củ khoai tây.”
“Có thể.”
Lưu Lâm nói xong, đưa nửa củ khoai tây cho Liêu Bộ Phàm.
Trên mặt Liêu Bộ Phàm lại tràn đầy tươi cười, học Lưu Lâm, dùng cành cây để xuyên vào nửa củ khoai tây đặt trên lửa nướng.
Sau khi ăn nửa củ khoai tây xuống bụng, độ ăn no miễn cưỡng tăng lên đến mười giờ, Liêu Bộ Phàm sờ bụng còn chưa thỏa mãn.
Hắn nhìn Phương Hằng vẫn còn đang ngây người bên đống lửa, không nhịn được hỏi: “Ông anh, đêm nay ngươi chuẩn bị đói bụng sao? Trạng thái ngày mai sẽ rất kém, bằng không theo phú bà kia đi?”
“Kiếm tiền mà, không khó coi.”
Liêu Bộ Phàm nhiệt tình khuyên bảo, rất có tư thế ta đã cúi đầu vì cuộc sống rồi, ngươi có muốn theo cùng không.
Phương Hằng không phải đang ngây người, mới vừa rồi hắn thông qua hệ thống trò chơi xem xét trạng thái treo máy của phân thân zombie.
Tình huống không tệ, thu hoạch rất phong phú.
Phương Hằng đóng hệ thống ghi chép trò chơi lại, vỗ vỗ bả vai Liêu Bộ Phàm, hỏi ngược lại: “Chú em, mới vừa rồi chưa ăn no đúng không?”
“Đương nhiên, mới ăn nửa củ khoai tây sao mà no được.”
“Ta dùng một phần trứng luộc đổi tất cả vật tư, tài liệu của ngươi có được không?”
“Ngươi có trứng luộc?”
“Bây giờ còn chưa có.” Phương Hằng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa nhà gỗ: “Nhưng mà sắp có rồi.”
“Ý gì?”
Liêu Bộ Phàm không hiểu lắm, hắn ngây ngốc ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của Phương Hằng nhìn ra ngoài cửa gỗ.
Ngoài cửa gỗ vang lên tiếng bước chân.
Lão già đen gầy Jimmy híp mắt lại cảnh giác nhìn zombie, đặt tay lên cung nỏ.
Zombie lung la lung lay đi đến trước mặt Phương Hằng, nó ném từng vật liệu thu thập được ở bên ngoài xuống sàn nhà.
‘Nhắc nhở: Zombie của ngươi đã hoàn thành một vòng tìm kiếm vật tư, ngươi thu hoạch được gỗ x2, hòn đá nhỏ x7, lông vũ x4, trứng chim x2, phế liệu x2, nhựa x1.’
Phương Hằng phất phất tay để cho bản sao zombie đi ra ngoài tiến hành một vòng treo máy tiếp theo.
"Đây... đây là..."
Liêu Bộ Phàm khϊếp sợ nhìn zombie đưa tài liệu cho Phương Hằng, kinh ngạc nói không ra lời, rất lâu sau mới yếu ớt nói được một câu.
"Trò chơi còn có thể chơi như vậy á?"
"Xem ngươi nói gì kìa, đây đều là thao tác cơ bản."
Phương Hằng vừa nói vừa thu hồi vật tư, vật liệu lại chỉ còn lại hai quả trứng chim, hắn đưa lên mũi ngửi.
Ừ, không bị hỏng!
Vận may của phân thân zombie này không tệ, lúc tìm kiếm còn tìm được hai quả trứng bên trong một tổ chim, coi như để làm đồ ăn.
"Thao tác cơ bản C*C gì cơ, sao ta lại không biết?" Lúc này Liêu Bộ Phàm mới phản ứng lại, hắn sợ Phương Hằng đổi ý nên vội vàng nói: "Đã thoả thuận xong, Phương Hằng, chúng ta vừa nói rồi đấy, ta dùng tất cả vật tư đổi lấy một phần trứng luộc của ngươi."
"Đó là đương nhiên."
Một tay Phương Hằng thu hết toàn bộ vật tư ở trước người Liêu Bộ Phàm, bỏ vào trong ba lô.
Phần lớn số vật liệu mà Liêu Bộ Phàm sưu tập được Phương Hằng cũng nhìn không thuận mắt, nhưng trong đó có một mảnh vỡ tinh thạch tiến hoá mà hắn cần.
"Chàng trai lợi hại đấy, thiên phú và kỹ năng của ngươi không phải tầm thường, phẩm cấp nhất định cực kỳ cao đi."
Jimmy nhìn thấy zombie không có uy hϊếp đã thu hồi vũ khí lại từ lâu.
"Là kĩ năng thiên phú cấp S."
Phương Hằng quang minh chính đại thừa nhận.
"Khó trách."
Jimmy mỉm cười gật đầu, ở cùng một chỗ ẩn núp với người có thiên phú phụ trợ cấp độ S thì ít nhiều gì hắn cũng có thể dính chút ánh sáng.
Liêu Bộ Phàm vẫn hoàn toàn như trước đây, trơ mắt nhìn hai quả trứng chim trên tay Phương Hằng chảy nước miếng, thúc giục Phương Hằng nhanh chóng làm việc.
"Phương Hằng, đừng nói những cái này nữa đi, tiền ngươi đã thu rồi nhanh chóng nấu nướng đi, chúng ta còn chờ gì nữa?"
"Muốn luộc trứng thì phải cần nước đúng không?" Lưu Lâm ý thức được kĩ năng thiên phú của Phương Hằng lợi hại hơn nhiều so với trong dự đoán của nàng, sau sự kinh ngạc ban đầu, nàng chủ động lấy lòng nói: "Chỗ này của ta có nước có thể cho ngươi mượn."
"Không cần, không cần."
Phương Hằng nói, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Lại có một zombie lung la lung lay đi đến từ bên ngoài cửa gỗ.
Nó đứng ở trước mặt Phương Hằng, cũng giống như trước đó, lấy từng vật tư từ trong ba lô ra bên ngoài.