"Chờ đã!" Khâu Diệu Khang đưa tay cản Phương Hằng.
"Hở?"
"Sang phòng bên kia thay đồ trước, bên trong có mới trang phục phòng hộ cùng mũ, đều thay đổi, nhớ kỹ lại đi cái rửa tay, mang lên găng tay."
"Ớ..."
Phương Hằng đánh giá Khâu Diệu Khang từ trên xuống dưới.
"Đến mức đó sao?"
"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
"Được."
Phương Hằng cũng không muốn lãng phí thời gian.
Hắn đi vào trong phòng thay quần áo, thay đổi một thân trang phục phòng hộ, đeo lên mũ găng tay, lúc này mới đi theo Khâu Diệu Khang cùng một chỗ tiến phòng thí nghiệm.
Phòng thí nghiệm so với dự đoán Phương Hằng lớn hơn một chút.
Hắn thậm chí nhìn thấy bàn giải phẫu bên trên còn nằm mấy cỗ thi thể zombie đã bị giải phẫu trong phòng thí nghiệm vắng tanh.
"Giúp ta xíu, đặt đầu rương vào chỗ ba miếng dán màu trắng trong hành lang, để kề sát vào vách tường nhé, cảm ơn." Phương Hằng gật đầu, một người phí sức nâng cái rương trong lối đi thông lên, chuyển nó vào phòng thí nghiệm, đặt ngổn ngang trên sàn nhà.
Trước đó Khâu Diệu Khang giúp vận chuyển cái rương về đã kiệt lực. Cho đến hiện tại, hai cánh tay của hắn còn hơi run.
Hắn dựa nửa người vào vách tường phòng thí nghiệm, đánh giá Phương Hằng.
"Thể lực của ngươi ổn ra phết đấy nhỉ."
Phương Hằng quay đầu nhìn hắn.
Hẳn là so với người nghiên cứu khoa học như ngươi tốt hơn một chút đi!
Khâu Diệu Khang nhíu mày.
"Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta, mỗi ngày ta đều sẽ tiến hành một giờ rèn luyện khoa học, gần đây nhất bởi vì thức đêm, các loại trạng thái cơ thể chỉ kém một chút so với người bình thường mà thôi."
Tốt, ngươi cũng thật là lợi hại!
Phương Hằng thả cái rương thứ hai xuống.
Một người chuyển rương hơi mệt, hắn lười nhác đáp lời, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, về đưa hàng sớm một chút.
Khâu Diệu Khang vuốt gọng kính, nhìn kỹ Phương Hằng.
"Phải chịu phiền phức giúp ta chuyển rương đến nơi hẻo lánh, cảm ơn nhé."
"Biết rồi." Phương Hằng trả lời một câu, quay lưng lại đẩy cái rương.
Khâu Diệu Khang nhẹ nhàng lấy ra một bao khăn tay từ trong túi, ném từ đằng sau về phía Phương Hằng.
Phía sau Phương Hằng như như mọc ra mắt, hắn bỗng chốc giơ tay lên, một phát đã bắt được bao khăn tay bay tới phía sau.
"Móa! Ngươi làm gì vậy?"
Phương Hằng hơi bực.
Không đến giúp đỡ người bận bịu còn chưa tính toán, lại dùng khăn tay đánh người là ý gì chứ?
Khâu Diệu Khang không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Phương Hằng.
Phương Hằng bị nhìn có chút run rẩy.
"Ngươi nhìn ta làm gì!"
Khâu Diệu Khang tiếp tục nhìn chằm chằm Phương Hằng.
"Ngươi không hợp."
Phương Hằng: "Ngươi mới không hợp!"
Khâu Diệu Khang thu hồi loại ánh mắt hùng hổ dọa người kia.
"Tố chất cơ thể của ngươi cao hơn so với người thường, năng lực nhận biết hơn ít nhất cũng phải gấp đôi."
Phương Hằng nghe vậy khóe miệng cong lên.
Bị ngươi phát hiện mất rồi! Tiểu thiên tài!
Thể chất của ta, nhanh nhẹn, năng lực kỹ năng ba loại thuộc tính cơ sở đều học đủ! Còn học được kỹ năng cảm giác cấp B!
Khâu Diệu Khang quay người đi đến phía ngoài cửa phòng thí nghiệm.
"Đi theo ta."
"Lại làm gì thế? Không chuyển rương à?"
"Không cần ngươi làm, người làm thuê sẽ giúp ta xử lý kiện, cảm ơn."
"Ta có thể chọn không giúp sao?"
"Không muốn lãng phí thời gian của mọi người."
Ngươi cũng thật là lợi hại!
Phương Hằng dường như vui mừng khôn xiết.
Phương Hằng đi theo Khâu Diệu Khang vào một căn phòng khác ở cuối tầng hầm.
Chính giữa căn phòng là khung cửa kim loại giống với cửa kiểm tra an ninh ở sân bay.
Trên khung cửa cắm mười mấy sợi dây điện đủ các loại màu sắc lớn nhỏ.
Một đầu dây điện kết nối với một cái máy lớn bên cạnh.
Khâu Diệu Khang thử nghiệm trước mặt Phương Hằng một lần trước, đi qua khung cửa.
“Đến lượt ngươi rồi.”
Phương Hằng cảm thấy Vettel nói không sai, đầu óc người bạn này của hắn đúng là có chút vấn đề.
Khâu Diệu Khang thúc giục.
“Nhanh lên chút đi.”
Phương Hằng nhún nhún vai, hắn học theo dáng vẻ của Khâu Diệu Khang đi qua khung cửa.
“Tít tít tít tít tít…”
Vừa đi qua khung cửa kim loại bằng sắt, tiếng cảnh báo đã vang lên.
Phương Hằng quay đầu lại, mờ mịt nhìn Khâu Diệu Khang.
“Ta nói rồi mà, ngươi có gì đó không đúng.”
Khâu Diệu Khang sớm đã đoán trước được chuyện này.
Hắn đi tới một bên của máy lớn bên cạnh, kiểu tra số liệu báo cáo hiển thị trên màn hình.
“Gần đây ta nghe người ta nói, sau khi zombie chết có xác suất rất nhỏ lưu lại trong người một loại tinh thạch có năng lượng đặc biệt, chỉ một ít những người có thể chất đặc biệt mới có thể hấp thụ loại tinh thạch này.”
“Ta gọi loại tinh thạch này là tinh thạch dị hoá.”
“Ta không biết cái này có phải là một loại biến dị hay không.”
“Tác dụng của tinh thạch dị hoá đối với cơ thể con người còn phải đợi quan sát thêm đã, trước mắt từ thông tin tôi thu thập được từ trước đến nay, tinh thạch dị hoá dường như đều tăng hiệu quả về mặt tích cực đối với cơ thể con người.”
Phương Hằng nói thầm trong lòng.
Những người có thể chất đặc biệt mà ngươi nói cũng đều là "Người chơi", đúng không?
“Ngươi chắc cũng đã hấp thụ tinh thạch dị hoá mới dẫn đến thân thể bị biến dị theo.”
Khâu Diệu Khang ngẩng đầu nhìn Phương Hằng.
“Mức độ biến dị thân thể của ngươi tương đối cao, các hạng mục tố chất thân thể cũng cao hơn so với người bình thường, đặc biệt là năng lực nhận biết.”
Đúng vậy, bởi vì cấp của ta cao mà.
Phương Hằng tiếp tục lẩm bẩm trong lòng.
“Ngươi chắc hẳn là đã hấp thụ một số lượng lớn tinh thạch dị hoá rồi.”
Khâu Diệu Khang nhìn chằm chằm Phương Hằng.
“Đúng không? Trả lời ta đi.”
“Ngươi đoán đúng rồi đấy.”
Phương Hằng bây giờ chỉ muốn sớm kết thúc nhiệm vụ này một chút, hắn vừa nói vừa lấy một mảnh nhỏ tinh thạch tiến hoá từ trong ba lô ra, ném về phía Khâu Diệu Khang.
“Tiện thể nói tới, bọn ta gọi thứ này là mảnh vỡ tinh thạch tiến hoá.”
“Hả?”
Ánh mắt Khâu Diệu Khang sáng lên.
Hắn vô cùng hứng thú với tinh thạch, cầm mảnh vỡ tinh thạch không buông cẩn thận quan sát.
“Ta đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu, cũng đã tự tay gϊếŧ không ít zombie, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy loại kết cấu tinh thạch này.”
Dĩ nhiên, NPC gϊếŧ zombie sẽ không nổ ra tinh thạch được.
Phương Hằng yên lặng trả lời trong lòng.