Xe vận tải loại nhỏ.
Chiều dài: 3,5 mét.
Trọng tải: 2,8 tấn.
Khá lắm!
Xe vận tải có trọng tải lớn như vậy chỉ cần một chuyến là có thể vận chuyển toàn bộ mỏ than đào được tối hôm qua trở về!
Phương Hằng nhìn có chút quen mắt.
Đợi sau này cơ hội cũng phải nghĩ biện pháp lấy một cái xe vận tải về ngục giam, đến lúc đó vận chuyển khoáng vật dễ dàng hơn.
Trong lòng Phương Hằng thầm suy nghĩ.
Nhóm NPC công nhân bốc vác trong nơi trú quân khí thế ngất trời vận chuyển rương gỗ lên trên xe vận tải lớn.
Trên cái thùng còn dán đánh dấu "Đồ dễ vỡ, xin cẩn thận".
“Đã rót đầy xăng rồi, mặt khác ngoại trừ thức ăn và một loại vật liệu đồ dùng hằng ngày, trong rương còn có một ít nguyên liệu nghiên cứu đặc biệt.”
“Ta nói với ngươi, Khâu tiên sinh là một nhà khoa học vẫn đang tiến hành nghiên cứu có liên quan với zombie, những đồ này đều do hắn yêu cầu.”
“Lúc lái xe vẫn là cẩn thận một chút, lỡ như những cái thùng đã chuẩn bị kia bị lật thì phiền toái.”
“Không thành vấn đề, ta lái xe rất ổn.”
Phương Hằng ngồi lên buồng lái.
"Nhắc nhở: Kiểm tra đo lường được người chơi có kỹ thuật lái bình thường, có tiêu hao 100 điểm số cầu sinh đổi lấy kỹ năng – điều khiển không?”
Phương Hằng đưa tay ấn vào xác định.
"Nhắc nhở: Ngươi đạt được kỹ năng căn bản – điều khiển".
Kỹ năng: Điều khiển (level: 1).
Giải thích kỹ năng: Ngươi có thể điều khiển phần lớn công cụ loại xe hơi, hơn nữa giảm bớt 1% tiêu hao lượng dầu.
Có chút ít kỹ năng còn hơn không.
“Vettel, ngày mai gặp.”
Phương Hằng vung tay hướng về phía Vettel, chào hỏi một tiếng, lái xe vận tải lớn chạy nhanh khỏi nơi trú quân tận thế.
Dựa theo đánh dấu trên bản đồ, sau khi rời khỏi doanh địa Thương nhân tận thế Phương Hằng cần đi qua khu rừng rậm vực mới có thể đến đường cái.
Ngay ở tuyến đường đầu đã là gập ghềnh nhất.
Bởi vì không có đường, xe hàng lớn rung lắc dữ dội.
Phương Hằng lo đồ trong rương sau xe dễ bị vỡ ngoài ý muốn, chỉ có thể giảm bớt tốc độ.
"Cứ tiếp tục đi thế này thể nào cũng trĩ..."
Phương Hằng đau mông phát điên, nhỏ giọng oán trách.
Chờ sau khi hoàn thành lần chiêu mộ lính đánh thuê này nhất định phải dành thời gian xây một con đường, cho đỡ khổ.
Sau gần một tiếng rưỡi, Phương Hằng lái xe, quẹo xe hàng vào một đoạn đường cái nhỏ để sửa.
Xe hàng lúc này mới bắt đầu giảm tốc độ.
Độ khó của nhiệm vụ chỉ có C+ thôi, trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì.
Thỉnh thoảng gặp phải zombie cản đường, phần lớn Phương Hằng đều sẽ vòng sang bên cạnh.
Lỡ có bị quấy nhiễu quá, Phương Hằng sẽ bình tĩnh giải quyết.
Chậm rãi dừng xe, xuống xe giải quyết hết zombie rồi đi tiếp.
Tổng cộng bỏ ra ba tiếng rưỡi, Phương Hằng đã tới nhà xưởng bỏ hoang cách không đến năm trăm mét bên ngoài một gian biệt thự.
Nơi này chính là địa điểm nhiệm vụ đánh dấu đưa hàng.
Biệt thự độc lập tổng cộng có ba tầng, bên ngoài vây quanh ba vòng bẫy gỗ nhọn to nhỏ.
Phương Hằng nhìn thấy trên mũi nhọn trên còn lưu lại vết máu đỏ sậm. Những kiến trúc phòng ngự sơ cấp này dùng đối phó với zombie sơ cấp không có đầu óc vô cùng hiệu quả.
"Khâu tiên sinh! Có đó không? Là Vettel kêu ta tới đưa vật liệu cho ngươi!"
Phương Hằng hắn đứng bên ngoài phòng nhỏ, hướng về biệt thự hô to.
Bên trong cũng không có phản ứng gì.
Quái lạ? Sao lại không có người?
Phương Hằng thử hô to lại.
"Khâu tiên sinh! Chuyển phát nhanh của ngươi! Nếu không nhận ta thả vào tủ chuyển phát nhanh đấy!"
Vẫn không có phản ứng.
Phương Hằng nhíu mày, hắn nghĩ liệu có nên tiến gần tới một chút không, dùng búa đá nhỏ mở cửa sổ xem tình hình trong biệt thự.
Vừa mới nâng chân trái lên, Phương Hằng lại thu chân trái lại.
Rất kỳ quái, hắn có một loại dự cảm.
Biệt thự có nguy hiểm.
A? Chẳng lẽ là kỹ năng bị động cảm giác nguy hiểm của mình có hiệu quả rồi?
Phương Hằng đang nghi hoặc, bỗng nhiên nhạy cảm phát hiện được một bên rừng cây truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Hắn lập tức nghiêng đầu.
Một cái đầu nhô ra từ trong bụi cây.
"Nói nhỏ chút đi, ngươi muốn dụ zombie vùng lân cận tới đấy à?" Khâu Diệu Khang vẫy tay với Phương Hằng.
"Lại đây với ta trước đã." Phương Hằng liếc mắt quan sát Khâu Diệu Khang, gật đầu, tiến vào bụi cây cùng hắn.
Sau bụi cây có một lỗ hổng lưới sắt bị phá.
Phương Hằng bò theo sau mông Khâu Diệu Khang, thuận thế chui qua lỗ hổng vào biệt thự hậu viện.
Trong hậu viện, Khâu Diệu Khang dùng sức nhấc cửa thông lối đi dưới lòng đất bên dưới thảm cỏ, đặt tấm thép cố định cửa thông lối đi.
Khá lắm!
Lúc này Phương Hằng mới ý thức được, thì ra lối vào căn nhà nằm ở hậu viện, cần thông qua một đường hầm phía dưới với có thể tiến vào được.
Đừng nhìn bộ dạng Khâu Diệu Khang trông gầy gò yếu ớt đến một chút dinh dưỡng cũng không có đầy đủ.
Có chút năng khiếu đào đường hầm.
Nhìn qua Khâu Diệu Khang khoảng ngoài ba mươi tuổi, đeo một chiếc kính đen, mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng, trên tay còn đeo găng tay y tế.
"Chờ chút đã."
Khâu Diệu Khang tiến vào cửa thông lối đi nói, rất nhanh lại đẩy một cỗ xe đẩy nhỏ từ bên trong ra.
"Vettel có nhắc về ngươi với ta, giúp ta đem vật tư vào, cảm ơn nhé."
"Còn đi từ trong bụi cỏ nữa? Sao chúng ta không đi cửa chính?"
"Cửa chính? Kết cấu nhỏ." Khâu Diệu Khang lắc đầu.
"Bên trong cửa chính đều là bẫy ta bố trí, là lối chuyên để cho những kẻ quấy nhiễu vào."
"Shh...."
Phương Hằng hít vào một ngụm khí lạnh.
Khó trách vừa rồi hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Trước đó Vettel đóng gói rương rất lớn và nặng, Phương Hằng nhấc một mình hơi gượng gạo, vậy là cùng Khâu Diệu Khang hai người cùng khuân vác.
Đi tới đi lui vài lần, chia mấy nhóm, hai người lúc này mới đem toàn bộ vật tư trên xe hàng chuyển vào tầng hầm hậu viện trong lối đi lưu thông.
Lối vào dưới lòng đất xây dựng vẫn còn lớn.
Phương Hằng đánh giá bố cục trong tầng hầm ngầm.
Hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy mấy cái căn phòng độc lập.
Hành lang cũng được quản lý sạch sẽ.
Nhìn ra được, nơi này thường xuyên bị quét dọn.
Khâu Diệu Khang móc khăn tay ra, cẩn thận lau mồ hôi trên trán.
"Lại phiền ngươi giúp ta đem cái rương chuyển vào phòng thí nghiệm, cảm ơn."
"Phòng thí nghiệm? Ở đâu?" Phương Hằng nói liền xoay người chuẩn bị chuyển cái rương.