Cách đó không xa, hai người Lục Vũ và Chu Nghị âm thầm quan sát nhìn thấy đám người Tù Xà bắt đầu tấn công dây thép gai của ngục giam thì lo lắng.
“Đại thần gặp phải phiền phức rồi, chúng ta có muốn đi lên hỗ trợ hay không?”
“Giúp thì nhất định phải giúp, đại thần đối xử với chúng ta cũng không tệ lắm, ta không thể thấy chết mà không cứu.”
Trong lòng của Chu Nghị nôn nóng, hắn chăm chú nhìn nhóm người xâm lăng phụ cận dây thép gai, suy nghĩ biện pháp đối phó.
“Đúng rồi, còn bom lúc trước chế tạo không? Bọn người này tụ tập ở chung một chỗ, tí nữa trực tiếp ném hai quả bom ra cho cho mấy người bọn hắn sung sướиɠ!”
“Biện pháp hay!”Lục Vũ đồng ý nói, “Chờ thời điểm bọn hắn hỗn loạn ta đánh lén hai tên, ngươi đối phó một tên nữa.”
“Không sai, đến lúc đó lại phối hợp với mấy người đại thần, giải quyết bọn người này thì không thành vấn đề.”
Ngắn ngủn trong chốc lát, Chu Nghị và Lục Vũ đã bày ra một cái kế sách đơn giản mà có hiệu quả đánh lùi kẻ địch.
Tâm trạng của hai người vẫn đang căng thẳng cũng hơi buông lỏng một chút.
Lục Vũ trêu chọc nói: “Không hổ là Ngọa Long, mấy phút ngắn ngủi là có thể lập ra kế hoạch chu đáo chặt chẽ như thế, làm cho người ta rất khâm phục.”
Chu Nghị cười đắc ý rồi vung tay, khiêm tốn nói.
“Tiểu phượng hoàng nói đùa, trên đời người có thể theo được mạch suy nghĩ của ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngươi là một người trong số đó.”
Lục Vũ nói: “Ta liên lạc đại thần một chút, để cho bọn họ chuẩn bị nội ứng ngoại hợp cùng chúng ta.”
“Đừng nóng vội, ổn định lại đã!”
Chu Nghị vội vàng ngăn cản Lục Vũ.
“Đại thần còn chưa cầu cứu với chúng ta đâu, dệt hoa trên gấm làm sao tốt bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”
“Chúng ta chờ một chút, đợi đại thần không chống đỡ được, sau đó lại lấy thân phận chúa cứu thế để xuất hiện, tăng một tầng độ thiện cảm thật lớn từ đại thần.”
Ánh mắt của Lục Vũ sáng lên.
“Có lý! Ngài Ngọa Long thật tài giỏi!”
“Khà khà, ngươi cũng...”
“Phanh!”
Một tiếng súng vang lên.
Chu Nghị và Lục Vũ đang thảo luận kinh hãi, đồng thời quay đầu lại nhìn về phương hướng quảng trường ngục giam.
“Rầm rầm rầm!!!”
Tiếng nổ lớn vang lên bên trên quảng trường ngục giam!
Cái quỷ gì!
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, thế mà đám người Tù Xà vừa rồi còn không ai đọ nổi chạy tứ tán trong phút chốc.
Ở bên trong bọn người này, tính ra Tù Xà chạy nhanh nhất!
Điên rồi!
Hiện tại Tù Xà cũng sắp điên rồi!
Thế mà đối phương có súng!
Không chỉ một khẩu!!
Còn có lính đánh thuê!
Không chỉ một tên lính đánh thuê!
Hơn nữa còn là lính đánh thuê có cấp bậc ít nhất level 3!
Cấp bậc người chơi bình thường thấp, còn thiếu hụt kỹ năng cầm súng, thiếu độ chính xác khi sử dụng súng lục, không nhất định là trí mạng khi tạo thành thương tổn ở khoảng cách xa.
Nhưng mà lính đánh thuê không giống thế!
Bây giờ Tù Xà có thể xác định, cấp bậc của lính đánh thuê phía đối phương tuyệt đối không thấp!
Ít nhất cấp 3!
Khoảng cách xa như vậy, chỉ bằng hai đợt bắn bọn họ hạ gục một gã người chơi, ba tên người chơi bị thương nhẹ.
Tất cả người chơi cấp dưới của Tù Xà nhìn thấy khoảnh khắc đồng đội ngã xuống đều làm cùng một động tác.
Xoay người.
Chạy!!
Hiện tại Tù Xà đang hối hận muốn chết.
Nếu như biết sớm người chơi trong ngục giam này có trang bị mạnh như vậy, đánh chết hắn cũng sẽ không quyết định đến đánh chỗ ngục giam này!
Hắn cảm nhận được sau lần tập kích này, thương vong của nhóm người dưới tay hắn tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng!
Là quan trọng hơn là uy tín!
Trải qua lần này, uy tín mà hắn tích góp từng tí một thật vất vả ở trong đoàn đội sẽ rơi xuống đến đáy cốc.
Nhưng bây giờ hắn đã không rảnh đi lo những thứ này!
Chạy trối chết mới là trọng yếu nhất!
Trong nháy mắt nhìn đến Phương Hằng móc súng ra là hắn biết chính mình gặp được phiền toái.
Lập tức xoay người bỏ chạy.
Động tác chạy trốn của hắn nhanh nhất, nhưng Phương Hằng đã nhắm ngay hắn.
Năng lực cảm giác kèm theo tăng thêm tỉ lệ chính xác cho Phương Hằng.
Hơn nữa Phương Hằng còn có thêm tỉ lệ chính xác từ tinh thông súng ống level 1.
Phương Hằng chỉ nã một phát súng.
Một phát đạn này chuẩn xác trúng mục tiêu vai trái của Tù Xà!
Tù Xà không để ý đau đớn kịch liệt ở vai trái, liều mạng chạy trốn.
Một nhóm người Tù Xà vừa mới còn hùng hổ bối rối chật vật chạy tứ tán, trong khoảnh khắc không còn một mống ở lại.
Chỉ trong không tới hai phút ngắn ngủi, tất cả chung quanh ngục giam đều khôi phục bình yên.
Trong bụi cây thấp, Lục Vũ lấy lại ánh mắt.
Hắn nhìn một chút Chu Nghị bên cạnh, vẻ mặt có chút phức tạp.
Bây giờ hắn rất muốn hỏi một câu.
“Thầy Ngoạ Long, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã nói đâu rồi? Ngươi xem đã đến bước đấy chưa?”
Chu Nghị yên lặng há mồm, muốn nói điều gì rồi lại không nói ra được.
Chỉ có khuôn mặt khổ sở.
Hối hận!
Còn nói gì đến đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?
Cái rắm ấy! Bây giờ ngay cả dệt hoa trên gấm cũng bị mất!
Nhìn trên mặt Chu Nghị có chút vẻ mặt vặn vẹo, Lục Vũ cảm thấy vẫn không nên kí©h thí©ɧ hắn.
Suy cho cùng trạng thái tinh thần của Chu Nghị hai ngày này vẫn không quá tốt.
Hắn an ủi vỗ vỗ bả vai của Chu Nghị.
“Đừng để ở trong lòng, suy cho cùng đại thần giống như Phương Hằng không có nhiều lắm, nói như thế nào cũng là người thứ nhất hoàn thành việc xây dựng nơi ẩn núp loại cực lớn, nhất định có có chút tài năng.”
“Chuyện chiêu mộ lính đánh thuê như vậy...”
Lục Vũ yên lặng thở dài ở trong lòng.
“Ai! Giống như chuyện chiêu mộ lính đánh thuê như vậy cũng chỉ có hắn có thể làm được, đúng không?”
“Dù sao chúng ta cũng là người phàm, không đạt tới một bước này được.”
“Hơn nữa Phương Hằng là đồng bạn hợp tác của chúng ta, đồng đội của chúng ta mà, hắn mạnh, hẳn là chúng ta phải vui mừng mới đúng.”
Chu Nghị nghe lời khuyên, tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, chẳng qua chỉ khổ sở gật đầu.
Lý lẽ thì đúng là như vậy, nhưng thật sự là hắn không vui mừng nổi.
Lục Vũ không biết làm sao.
“Đi thôi, vui vẻ lên chút, đi tìm đại thần nhận phần thưởng nhiệm vụ.”