Bên kia.
Đồng đội cảnh sát đã để lại một chùm chìa khóa.
Phương Hằng thử xem một chút.
Rất nhanh, hắn đã tìm được chiếc chìa khóa của cửa nhà kho trong chùm chìa khóa.
Cẩn thận đẩy cửa nhà kho ra.
Bên trong nhà kho, có tổng cộng sáu cái xác nằm ở dưới đất.
Bọn họ đã chết được một khoảng thời gian.
Trong đó có năm người đang mặc bộ đồng phục cai ngục, duy chỉ có người trung niên ở giữa là mặc bộ đồ tây.
Cơ thể của hắn có hơi mập, hắn còn cầm một cây súng lục trong tay.
Là tự sát bằng súng.
Là giám ngục trưởng à.
Trong ấn tượng của Phương Hằng, hắn đã từng thấy qua hình của giám ngục trưởng.
Cũng khá giống với người trung niên đã tự sát kia.
Giám ngục trưởng xuất hiện ở đây quá đột ngột, phải chăng là trên người hắn đang cất giấu manh mối nào đó.
Phương Hằng thử tiến lên trước rồi rút khẩu súng lục từ trong tay giám ngục trưởng ra, sau đó hắn lại thử sờ vào miệng túi của giám ngục trưởng.
Quả nhiên là có món đồ!
‘Nhắc nhở: Ngươi vừa lấy được thẻ từ quản lý Nhà Tù - C.’
‘Vật phẩm - thẻ từ quản lý Nhà Tù - C.
Giải thích: Vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt, nó có thể mở cửa sắt của lối đi xuống tầng hầm nhà tù.’
Phương Hằng lập tức nghĩ đến cánh cửa sắt mà hắn vừa thấy.
Khỏi phải nói, cái tấm thẻ từ này chắc chắn kiểm soát được cánh cửa sắt đó.
Tiếp đến, Phương Hằng lại móc túi của mấy tên bảo vệ, cũng thuận tiện lấy toàn bộ súng ống của bọn họ.
‘Nhắc nhở: Ngươi vừa thu được súng lục của cai ngục x5, đạn súng lục phổ thông x243.’
“Phương Hằng, ngươi mau đến đây xem này!”
Liêu Bộ Phàm đang lục soát ở trong phòng thì chợt quát to với giọng điệu đầy mừng rỡ.
“Nhìn này! Đồ tốt!”
Liêu Bộ Phàm chỉ tay vào rương vũ khí bị khóa.
“Ngươi có chìa khóa trong tay không.”
Phương Hằng chợt hiểu ra, lúc này hắn lấy chuỗi chìa khóa ra.
Khóa ở trên rương vũ khí rõ ràng là rất khác so với khóa cửa.
Rất nhanh, Phương Hằng đã tìm được chìa khóa khớp với ổ khóa, lách cách.
Rương vũ khí được mở ra.
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được súng bắn tỉa x3, ngươi nhận được đạn súng bắn tỉa x120.’
“Mẹ nó! Là súng bắn tỉa!”
Liêu Bộ Phàm không nhịn được mà la to lên.
“Ta giàu rồi!”
Ở trong trò chơi, súng bắn tỉa là loại vũ khí có tính hủy diệt cao.
Bất kể là trung và hậu kỳ đều như vậy.
Sau khi người chơi bắn trúng mục tiêu, hiệu quả gây sát thương gần như là 100%.
Nhắm vào cánh tay thì cánh tay đó bị nổ bay, nhắm vào da đầu thì là bể đầu.
Phương Hằng cũng không nhịn được mà đưa tay ra chạm vào họng súng.
Quả thật là đồ tốt.
Trong trí nhớ của hắn, đến hậu kỳ trong game thì súng bắn tỉa mới xuất hiện.
Sau khi thay đạn xuyên giáp, nó là một trong số ít thứ có thể gây sát thương cho vua zombie.
Liên bang đã cung cấp số liệu về súng ống, vậy nếu người chơi muốn kiểm soát được hoàn toàn cái loại vũ khí có tính hủy diệt cao này thì ít nhất cần tinh thông súng ống đạt đến level 10 và điểm giá trị lực lượng là 10.
‘Nhắc nhở: Ngươi đã hoàn thành giai đoạn hai của nhiệm vụ - thăm dò tầng hầm.’
‘Nhắc nhở: Ngươi nhận được điểm số cầu sinh: 540.’
‘Nhắc nhở: Nhiệm vụ giai đoạn ba kích hoạt.’
‘Nhiệm vụ: Thăm dò nhà tù dưới tầng thứ hai.’
‘Tên nhiệm vụ: Thăm dò nhà tù dưới tầng thứ hai
Giải thích nhiệm vụ: Ở tầng hầm nhà tù, ngươi phát hiện ra một khu vực ẩn không được đánh dấu ở trên bản đồ, nó thông với tầng hầm thứ hai, xin hãy tiến vào tầng hầm thứ hai để thăm dò mà không phá hủy kiến trúc chủ thể của nhà tù.’
‘Phần thưởng nhiệm vụ: điểm số cầu sinh.’
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Phương Hằng cúi đầu suy nghĩ một chút.
“Đi, chúng ta đi dùng thử thẻ từ trước.”
Phương Hằng vỗ một cái lên bả vai của Liêu Bộ Phàm.
Hai người lại một lần nữa đứng trước cửa sắt, Phương Hằng thử cắm cái thẻ từ vào khe cắm thẻ ở trên vách tường.
“Tích tích tích…”
“Xác nhận thông qua!”
“Rầm!”
Cửa sắt của tòa nhà 2 và tòa nhà 3 lần lượt hạ xuống một cách chậm rãi.
Liêu Bộ Phàm nhìn thấy đằng sau cánh cửa sắt là khung cảnh tối đen như mực thì không kìm được mà nuốt nước miếng.
“Ta vẫn luôn có cảm giác là bên trong đó đang cất giấu thứ gì đó kinh khủng, nên ta cảm thấy nên đóng cửa lại, ta thấy yên tâm hơn nhiều.”
Phương Hằng cũng có cảm giác giống Liêu Bộ Phàm, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó ở trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến người ta cảm thấy bất an trong lòng.
Sau khi cánh cửa sắt đóng lại, cái cảm giác bị dòm ngó này cũng đã giảm đi hẳn.
“Ừ, cái tòa nhà 2 này thì để sau này giải quyết, nói tóm lại là kế đến chúng ta có thể yên tâm dựng một chỗ ẩn náu.”
Liêu Bộ Phàm nghe hắn nói vậy thì gật đầu lia lịa.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn một chút rồi.
Trước khi đi, Phương Hằng có chạy tới một lối đi khác để kiểm tra.
Sau khi thử nghiệm, tấm thẻ từ được tìm thấy ở trong tay giám ngục trưởng cũng có thể mở được một trong ba cánh cửa sắt thông xuống tầng thứ 2.
Còn hai cửa sắt còn lại thì vẫn trong trạng thái đóng.
Dựa theo kinh nghiệm chơi trò chơi nhiều năm của Phương Hằng, hắn nghĩ có lẽ là hai tấm thẻ từ còn lại cần phải đi vào tầng 1 và tầng 2 thì mới có thể tìm được.
“Thật phiền phức!”
Rốt cuộc là cái nhà tù này đang cất giấu bí mật gì chứ.
Chỉ riêng nhiệm vụ giai đoạn hai đã phải đối diện với nhiều zombie dị hóa, độ khó của giai đoạn thứ ba thì lại không cần phải nói!
Phương Hằng có hơi buồn bực mà gãi đầu một phát.
Với tình hình trước mắt mà nói, việc ép phải thăm dò tòa nhà 1 và tòa nhà 2 thật sự quá nguy hiểm.
Chỉ có thể đợi đến lúc xây dựng và hoàn thành xong chỗ ẩn náu rồi nói sau.
Phương Hằng quyết định dời nhiệm vụ ẩn của nhà tù xuống.
Ít nhất là sau khi cắt đứt lối đi giữa tòa nhà 2 và tòa nhà 3, bọn họ tạm thời có được một khoảng thời gian yên ổn.
Tiếp đến, kế hoạch thành lập chỗ ẩn náu chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Đinh!
Số lượng lò luyện để chế tạo đinh vẫn chưa đủ, cần phải mua thêm một ít mới đủ.
Quét zombie nhện suốt một ngày, điểm số cầu sinh có được là hơn mười ngàn điểm, đủ để mua toàn bộ lò luyện còn lại ở chỗ Thương nhân tận thế!
Phương Hằng nghĩ như vậy, rồi hắn và Liêu Bộ Phàm cùng nhau rời khỏi tầng hầm.