"Nếu không cứ để huynh đệ offline nghỉ ngơi lấy sức trước đi, tối hôm qua quả thật rất mệt mỏi."
Ảnh mắt Tù Xà quét qua từng gương mặt mệt mỏi của các người chơi.
Tất cả mọi người cố chịu đựng suốt cả đêm, nên bây giờ dù cho là tinh thần hay thể xác đều đã rơi xuống mức thấp nhất.
Ngay cả như vậy, độ phòng ngự của nơi ẩn núp đã bị phá hủy, giờ tất cả chỉ còn lại có 62%.
Đây cũng là nhờ mọi người dốc hết sức sửa chữa trong tình trạng gấp gáp suốt cả đêm.
Càng tồi tệ hơn nữa, chính là sau nửa đêm, bọn họ không còn vật liệu để làm tấm gỗ, chỉ có thể tháo dỡ hết mọi thứ có trong nơi ẩn núp.
Bây giờ tất cả nơi ẩn núp đều trống trơn, cửa bên trong đều trống trơn, thậm chí ngay cả trần nhà tầng hai cũng bị tháo dỡ một mảng lớn.
Tù Xà nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Hắn phải chịu giới hạn của trò chơi, nếu không nghỉ ngơi trong thời gian dài thì sẽ rơi vào trạng thái tiêu cực ‘Mệt Mỏi’.
Tù Xà giống với những người chơi khác, bây giờ trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là ‘Ngủ Một Giấc Thật Ngon’.
Đội hình như thế này ngay cả tự vệ còn không được nữa là đi tấn công vào nơi ẩn núp của người khác.
Ngoài ra, đêm nay hệ thống của nơi ẩn núp sẽ mất tác dụng…
Tối hôm qua, nơi ẩn núp của bọn họ đã bị đám zombie dùng búa làm hỏng gần phân nửa, bây giờ thiếu rất vật liệu cơ bản để sửa chữa.
Tất cả mọi người thì đều mệt mỏi, nhu cầu cần thiết nhất bây giờ của đội ngũ là nghỉ ngơi...
Càng nghĩ, Tù Xà lại càng cảm thấy đau đầu.
"Trước hết từng nhóm chia nhau đi nghỉ ngơi dưỡng sức, tối nay nơi ẩn núp sẽ bắt đầu mất hàng phòng thủ, chúng ta vẫn cần phải bảo vệ nó, đợi mấy hôm nữa lại tìm bọn chúng gây rắc rối sau."
Tù Xà nói, nhưng trong lòng lại run rẩy không lý do.
Đêm nay không biết những con zombie kia còn đến tìm bọn họ hay không?
...
Trong nhà gỗ nhỏ.
Sáng sớm, Liêu Bộ Phàm đã login như mọi hôm.
Lão già đen gầy Jimmy cầm một ly thủy tinh chứa đầy nước nóng.
"Phương Hằng đâu rồi?"
"Ngươi đến chậm một bước rồi, năm phút trước hắn vừa mới offline."
"Cái gì?" Liêu Bộ Phàm ngớ người: "Không phải chứ, chẳng lẽ cả đêm qua hắn nhịn không logout thật?"
Jimmy gật đầu, nhấp một ngụm nước nóng.
"Đại lão muốn chầu trời sao..."
Trong lòng Liêu Bộ Phàm thầm nói, đại lão thật trâu bò.
Hắn là người rất tự giác, lấy một lon thịt đóng hộp từ trong rương chứa đồ, rồi mở ra nhét vào trong miệng.
"Lúc đại lão đi có dặn dò gì không?"
"Có, hắn bảo hôm nay ngươi và Lưu Lâm ở lại nhà gỗ nhỏ này, giúp chuyển vài khúc gỗ thô, tiện thể làm mấy rương chứa đồ vật để dễ dàng vận chuyển, đợi đến lúc dọn nhà có thể thuận lợi hơn."
"Ừ được? Chỉ có thế thôi hả?"
Vẻ mặt Liêu Bộ Phàm trông có vẻ lơ mơ.
"Có thể hoàn thành đã là tốt lắm rồi." Jimmy liếc nhìn Liêu Bộ Phàm, dừng một chút, rồi lại nói bổ sung: "Nếu như ngươi thừa sức thì đi gia cố thêm cho nơi ẩn núp đi."
"Không phải, ngươi mới vừa bảo chuyển vài khúc gỗ thô có nghĩa là gì? Gỗ thô ở đâu ra?"
Jimmy hất cằm chỉ ra ngoài cửa.
"Ngươi đi ra ngoài xem một chút là hiểu."
Liêu Bộ Phàm chẳng hiểu đầu đuôi gì cả, hắn chớp mắt rồi mang vẻ mặt nghi ngờ đẩy cửa của nhà gỗ nhỏ ra.
"Đậu má..."
Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Liêu Bộ Phàm không nhịn được nói một câu chửi thề.
Trong rừng cây bên ngoài cửa, có khoảng 20 con zombie trên người mặc quần áo của thợ đốn củi đang cầm rìu sắt, vây quanh từng cái cây, bổ những nhát thật mạnh vào những cái cây lớn đó.
"Rầm!"
Một cái cây lớn bị zombie chặt đổ rầm xuống dưới đất.
Mặt đàm zombie không thay đổi, tiếp tục đi về phía trước vài bước, đến một cái cây lớn khác rồi lại vung rìu không biết mệt mỏi.
Ầm! Rầm rầm!!
Trong rừng, vang đầy tiếng rìu chặt cây.
Trong chốc lát Liêu Bộ Phàm nhìn đến mức ngơ ngác.
Thế mà còn có cách làm như thế này sao?
Hình như hoàn toàn không thể giám định được trị số thể lực của đám zombie?
Bọn chúng vung mạnh rìu chặt cây như cái máy, hoàn toàn chẳng cần nghỉ ngơi.
Nếu như đổi lại là người chơi, đốn ngã một cái cây cũng cần ít nhất một nửa trị số thể lực.
Nếu dựa vào thiết lập của trò chơi, dưới tình huống bình thường e rằng phải cần nghỉ ngơi nửa giờ mới có thể hồi phục lại trị số thể lực...
Nhìn thấy Liêu Bộ Phàm đứng sững sờ, Lưu Lâm đang đeo một túi gỗ lớn trên lưng quay về phía nhà gỗ nhỏ, hét to với hắn.
"Liêu Bộ Phàm! Đừng có lười biếng! Mau đến đây nhặt gỗ thô giúp ta!"
"À! Đến đây!"
Liêu Bộ Phàm bừng tỉnh lại, hắn không nhịn nổi cúi xuống quan sát dưới đất.
Xung quanh nhà gỗ nhỏ chất đầy gỗ.
Tất cả đều là gỗ thô.
...
“Coong!”
Cái chậu kim loại trên bàn rơi xuống đất.
Tiếng rơi vỡ chói tai khiến cho Phương Hằng hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng.
“Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, là ta vô tình đánh thức ngươi dậy, ta không cố ý đâu.”
Cô gái ước chừng khoảng hai mươi tuổi đầu, gò má tròn trịa, có chút non nớt, liên tục cúi đầu xin lỗi Phương Hằng.
“À, không sao đâu.”
Phương Hằng cười một tiếng đầy thiện ý, đứng dậy khỏi ghế nằm trong phòng nghỉ.
Sự mệt mỏi trong trò chơi sẽ tăng gấp bội lần trong thế giới thực.
Thức trắng một đêm, sau khi offline Phương Hằng thậm chí còn không muốn tốn thời gian đến khách sạn bên cạnh để ngủ, trực tiếp chuyển cái ghế nằm vào trong phòng nghỉ của tổ ba.
Nằm xuống là ngủ ngay.
Giấc ngủ này vô cùng thoải mái.
Phương Hằng vươn vai, liếc nhìn thời gian.
Đã đến một giờ chiều rồi.
Cô gái rất áy náy vì đã vô tình đánh thức Phương Hằng, nàng tự giới thiệu: “Xin chào, ta là thực tập sinh mới, Bùi An An.”
“Ta là Phương Hằng, thật trùng hợp, ta cũng mới đến đây thực tập.”
“Thật xin lỗi, phiền ngươi giúp ta đổ nước được không, cảm ơn.”
Dáng người Bùi An An trông nhỏ nhắn, nên nàng gặp chút khó khăn với cái bình đựng nước.
“Được, để ta làm cho.”
Phương Hằng nói, đi tới giúp nàng nhấc bình đựng nước lên.
Hử?
Vừa mới nhấc bình đựng nước lên, Phương Hằng cau mày.
Bình đựng nước kia của thương hiệu nào vậy? Sao lại nhẹ thế?
Không phải là sản phẩm kém chất lượng đấy chứ?
Phương Hằng dễ dàng nhấc bình đựng nước lên, để lên máy uống nước, rồi nhìn kỹ thương hiệu của bình đựng nước.
Kỳ lạ.