“Đây không phải là vấn đề của ngươi, ta nghĩ có người chơi khác có được thiên phú có thể gọi ra chó săn, bọn họ truy đuổi theo mùi của ngươi tìm tới nơi này.”
Xong đời! Đại bản doanh bại lộ!
Liêu Bộ Phàm vỗ trán một cái.
“Được, nước đến đất ngăn, liều mạng cùng bọn họ, lão đại, hỗ trợ kiếm một ít tên nỏ, thừa dịp còn có chút thời gian, ta gia cố nhà gỗ thêm một chút.”
Lưu Lâm nói: “Ta đã chuẩn bị đầy đủ miếng giảm đau và băng cầm máu, chỉ có hai chai thuốc chữa khỏi nhanh chóng, bởi vì cần cam thảo nên không có cách nào chế tạo số lượng lớn...”
Liêu Bộ Phàm và Lưu Lâm đã bắt đầu bàn bạc ngăn địch như thế nào.
Phương Hằng không nói một lời, cúi đầu suy nghĩ.
Thật sự là phương án phòng ngự bị động có hơi nghẹn khuất, hơn nữa còn lãng phí thời gian, làm rối loạn kế hoạch thành lập nơi ẩn núp kế tiếp của hắn.
Thời gian ở thời kỳ đầu của trò chơi vô cùng quý giá, Phương Hằng hắn không muốn lãng phí như vậy.
Quan trọng nhất, nếu thật sự đánh nhau, loại chiến đấu phòng ngự này khiến hắn không có cách nào phát huy ra năng lực tác chiến của phân thân zombie.
Phân thân zombie vẫn còn quá cứng ngắc chút.
Như vậy nếu chủ động tiến công thì sao?
Sau mấy phút đồng hồ, một kế hoạch tà ác hình thành ở trong đầu Phương Hằng.
Phương Hằng vừa ngẩng đầu.
“Lưu Lâm, vị trí trụ sở của bọn người này ở địa phương nào?”
“Đối phương ở phía tây bắc của nơi ẩn núp của chúng ta, đi qua nhanh nhất cũng cần chặng đường 90 phút đồng hồ.”
Lưu Lâm nghi ngờ.
“Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
“Bộp!”
Liêu Bộ Phàm vỗ tay lớn một cái, dáng vẻ như chợt hiểu ra.
“Thì ra là như vậy! Ta hiểu rồi!”
“Đánh úp bất ngờ!”
Liêu Bộ Phàm thuộc về phần tử hiếu chiến mười phần, hắn tự cho là lĩnh ngộ ý đồ chiến lược của Phương Hằng, hưng phấn vỗ vỗ bả vai Phương Hằng.
“Cách phòng thủ tốt nhất chính là tiến công! Phương Hằng lão ca, ta hiểu ngươi, đi! Chúng ta đi trước một bước, đánh lén cho bọn chúng một trận để cho bọn chúng biết được sự lợi hại của chúng ta.”
“Đến lúc đó bọn họ cũng không dám tìm tới chúng ta gây phiền toái.”
“Mịa, ta đã sớm ngứa mắt cái đám đó rồi.”
Tiến công cái quỷ!
Tên mãng phu này!!!
Phương Hằng thở dài trong lòng, yên lặng dời đi tay của Liêu Bộ Phàm đặt ở trên bả vai của mình.
“Ta chưa nói muốn liều mạng cùng bọn họ, tóm lại ta đã có kế hoạch, chuyện này giao cho ta xử lý, tối nay ta gác đêm, các ngươi đều offline nghỉ ngơi trước, ban ngày ngày mai còn cần sự hỗ trợ của các ngươi.”
“Hả? Offline nghỉ ngơi?”
Liêu Bộ Phàm mở to hai mắt, hắn nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.
Hai người hắn và Lưu Lâm hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát vô số dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu.
Cái thằng Phương Hằng này muốn làm gì?
Tại sao chủ động nói tối nay hắn gác đêm?
Đúng là hắn rất tài giỏi trong phương diện triệu hồi zombie để thu thập vật liệu, nhưng mà chỉ dựa vào những zombie này thì không có biện pháp đối phó vongười chơi mà?
Phương Hằng không để ý những ánh mắt của người khác, hắn chậm rãi ngồi xuống ở trước đống lửa, bắt đầu xoa tay chuẩn bị vật liệu cho kế hoạch buổi tối.
‘Nhắc nhở: Ngươi hoàn thành chế tạo búa đá nhỏ, ngươi đạt được điểm kinh nghiệm chế tạo +1’.
‘Vật phẩm: Búa đá nhỏ.
Phẩm chất: Thô.
Thương tổn: 1 - 2.
Thuyết minh: Công cụ cầu sinh cơ bản nhất, ngươi có thể dùng nó tiến hành phá hư cùng với hóa giải (sau khi tiến hành tháo dỡ đạt được thu về bộ phận tài liệu kiến trúc cơ sở cực nhỏ).
Miêu tả: Vật này có thanh danh tốt đẹp của chuỳ khai thiên lập địa, chỉ cần một chuỳ trong tay, không có đồ vật nào không thể đập phá.’
...
Trần Quy là một gã lính đánh thuê trò chơi được đăng kí ở Liên bang.
Hắn kiếm thù lao ở trong trò chơi thông qua việc nhận nhiệm vụ.
Ở giới lính đánh thuê trong trò chơi, hắn có một biệt danh vang dội, Tù Xà.
Sau khi tiến vào ‘máy chủ’ mới của trò chơi, trước tiên hắn phát hiện một hệ thống nơi ẩn núp cỡ lớn, đồng thời triệu tập một đám người chơi hung ác có thiên phú chiến đấu từ các vùng phụ cận thông qua radio cầu sinh.
Tù Xà thành công kết nối những người này lại và hình thành nên một đoàn đội nhỏ, hơn nữa hắn còntrở thành lãnh đạo của đoàn đội.
Đội ngũ này có sức chiến đấu vô cùng lớn ở thời kỳ đầu, hắn cảm thấy đây là một cơ hội tốt trời ban, nếu làm tốt còn có cơ hội trở thành bá chủ một phương trong trò chơi.
Trước đống lửa bên trong nơi ẩn núp, Tù Xà và đồng bọn thuộc hạ của hắn cùng nhau ăn mừng thu hoạch ngày hôm nay.
“Ha ha ha, A Nhị làm tốt lắm! Tìm được hang ổ của con ả rẻ mạt kia, lần này ghi một công lớn của ngươi!”
Lâm A Nhị sờ chó săn bên chân, tự hào cười nói: “Không có con mồi nào có thể tránh được lỗ mũi của Lôi.”
“Khà khà, Xà ca, mấy người chúng ta đã thăm dò qua, nơi đó có một con ranh và một lão già gầy gò thôi, cả hai đều không có năng lực chiến đấu gì cả, ngày mai nhất định sẽ bắt được chúng.”
“Ừ, tối nay chúng ta ăn no, ngày mai trời vừa sáng chúng ta lập tức đến đó mai phục luôn, bất kể là ai đi ra ngoài từ nơi đó, trực tiếp gϊếŧ chết luôn.”
Vẻ mặt của Tù Xà tàn nhẫn.
Hắn không phải là thiện nam tín nữ gì đó, thời điểm làm lính đánh thuê, gϊếŧ người ở trong trò chơi là chuyện bình thường như cơm bữa, hắn không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.
“Trực tiếp gϊếŧ tất cả mọi người là xong việc, cướp vật liệu của bọn họ.”
“Ha ha ha.”
Một cô gái trông có bộ dạng yêu kiều cười tủm tỉm ngồi trên đùi Tù Xà.
“Xà ca, đừng cứ chém chém giết giết thế chứ, để lại mấy người sống, ép hỏi làm sao bọn họ tìm được thức ăn ở tận thế, như vậy sau này chúng ta không cần sưu tập thức ăn cả ngày nữa rồi.”
Ánh mắt của Tù Xà sáng lên, sờ soạng cái chân bóng loáng của Kiều Na. “Được được được, vẫn là ngươi thông minh, nghe lời ngươi, ngươi nói tối nay ta phải thưởng ngươi như thế nào đây?”
“Ơ kìa, Xà ca không thương tiếc người ta một chút nào...”
Đang nói, bỗng nhiên Xà ca cau mày.
“Âm thanh gì vậy?”
“Suỵt.”
Xà ca cảnh giác, hắn ra hiệu tất cả các người chơi ở đây đừng nói chuyện.
“Rầm!”
Lại có một tiếng.