Chương 6: Coi Trọng Mặc Ngữ Nhà Chúng Ta Ư?

Trên cơ bản, mỗi người đều biết tư liệu trong phó bản thăng cấp tân thủ.

Quái vật trong đó tập trung từ cấp 1 tới cấp 8.

Hơn nữa số lượng cũng không nhiều, độ khó cũng thấp.

An toàn hơn vùng dã ngoại thành phố Tây Hải rất nhiều.

Đương nhiên ngươi cũng có thể không tới phó bản thăng cấp tân thủ mà tiến thẳng ra dã ngoại.

Về phần sinh tử nha, đương nhiên là tự chịu.

Lúc tan học, Hạ Tuyết chặn Lâm Mặc Ngữ lại.

Cao Dương cười hi ha nói: “Hạ đại tiểu thư, sao vậy, coi trọng Mặc Ngữ nhà chúng ta rồi ư?”

Hạ Tuyết nhíu mày: “Cút ngay.”

“Tuân lệnh!” Cao Dương cút một cách dứt khoát vô cùng.

Hạ Tuyết cao chưa tới 1m7, vóc người thướt tha, khuôn mặt nhỏ nhắn, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, được rất nhiều người công nhận là giáo hoa nữ thần.

Đáng tiếc Lâm Mặc Ngữ càng cao hơn, với chiều cao 1m85, cho dù là Hạ Tuyết cũng phải ngước nhìn.

“Lâm Mặc Ngữ, ta muốn tỷ thí với ngươi.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn Hạ Tuyết, vẻ mặt chẳng hiểu ra sao.

Hạ Tuyết biết Lâm Mặc Ngữ không thích nói, trực tiếp nói luôn: “Ta với ngươi so xem ai sẽ có thành tích tốt hơn trong kỳ thi sắp tới, ngươi dám so hay không?”

“A.” Lâm Mặc Ngữ a nhẹ một tiếng rồi vượt qua người Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết giậm chân: “Quyết định như vậy, ta sẽ không thua ngươi mãi đâu!”

Hạ Tuyết vốn tưởng hôm nay mình chuyển chức thành chức nghiệp hi hữu có thể vững vàng đè ép Lâm Mặc Ngữ.

Không nghĩ tới Lâm Mặc Ngữ lại có được chức nghiệp ẩn!

Mặc kệ Tử Linh Pháp Sư mạnh yếu thế nào, rất rõ ràng, nàng lại thua rồi.

Nhưng Hạ Tuyết sẽ không chịu thua như vậy.

Lâm Mặc Ngữ đi về tới nhà, trong nhà không một bóng người. Hắn nấu đại chút đồ ăn cho mình.



Trong nhà được bài trí rất đơn giản, gần như không có đồ nội thất gì, chỉ có một tấm hình vô cùng nổi bật.

Trong hình là Lâm Mặc Ngữ, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cùng với một bà cụ tóc hoa râm.

Lâm Mặc Ngữ trong hình đứng dưới ánh mặt trời, cười rất tươi, khác hẳn với dáng vẻ hắn hiện tại.

Ngoại hắn ra, cô gái trẻ tuổi với bà cụ trong ảnh cũng đang tươi cười.

Ảnh này được chụp 3 năm trước đây.

Hắn xuyên việt mà đến, kế thừa ký ức cùng với tình cảm của nguyên chủ, cũng có tình cảm rất sâu sắc với hai người trong hình.

Kiếp trước ở Địa Cầu, hắn là cô nhi, tứ cố vô thân.

Ở nơi này hắn có người thân, người thân thương hắn yêu hắn.

Hắn càng quý trọng gấp bội.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Hai năm trước, bà nội hắn bị bệnh qua đời.

Một năm trước, chị gái cũng tới học p hủ.

Hiện tại trong nhà chỉ còn một mình hắn.

Cho nên Lâm Mặc Ngữ càng lúc càng kiệm lời, càng lúc càng lạnh lùng.

“Mình cũng muốn tới Hạ Kinh học phủ.”

Lâm Mặc Ngữ kiên định thì thầm trong lòng.

Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì Lâm Mặc Hàm ở đó.

Chỉ là muốn vào Hạ Kinh học phủ không đơn giản, năm ngoái, toàn bộ thành phố Tây Hải cũng chỉ có một mình Lâm Mặc Hàm thi đậu.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

“Lục hiệu trưởng.”

Lục Vân cầm một túi đồ đứng ở cửa.

“Mặc Ngữ à, trong này có ít đồ ăn, ngươi cầm vào để dành ăn đi. Chờ vài hôm nữa ta lại mang thêm một ít đồ ăn tươi mới hơn qua.”

Lâm Mặc Ngữ nhận lấy đồ ăn: “Cảm ơn hiệu trưởng.”



Lục Vân gật đầu: “Ngày mai phải vào phó bản rồi, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ nha.”

Một năm qua, cứ cách vài ngày Lục Vân lại bưng một ít đồ ăn tới.

Đây là chuyện hắn đã hứa với Lâm Mặc Hàm.

Năm ngoái, Lâm Mặc Hàm lấy thân phận trạng nguyên thành phố Tây Hải trúng tuyển Hạ Kinh học phủ.

Một khi tới Hạ Kinh học phủ, tối thiểu cũng phải 3 năm không về được.

Lục Vân không ngừng khuyên nhủ thuyết phục Lâm Mặc Hàm, đồng thời còn bảo đảm mình sẽ chăm sóc Lâm Mặc Ngữ cẩn thận.

Lúc này Lâm Mặc Hàm mới đồng ý đi Hạ Kinh học phủ.

Phải biết rằng, thành thị như thành phố Tây Hải, có thể xuất hiện một học sinh thi đậu vào Hạ Kinh học phủ là chuyện vô cùng vinh quang.

Là vinh quang với trường trung học phổ thông số 1, cũng là vinh quang với Lục Vân.

Lục Vân nói được làm được, một năm qua, hắn vẫn luôn chăm sóc Lâm Mặc Ngữ.



Vào đêm, Lâm Mặc Ngữ tự nghiên cứu kỹ năng của mình.

Tinh thần lực đã khôi phục, hắn có thể triệu hoán thêm một khô lâu chiến sĩ bất cứ lúc nào.

Trên lòng bàn tay trái của hắn có một viên bảo thạch đỏ tươi.

Đây là vật duy nhất hắn mang theo từ lúc xuyên việt tới.

Khi hắn giơ tay lên, đang chuẩn bị triệu hoán, bỗng nhiên trong đầu vang lên một thanh âm.

【 Kiểm tra đo lường thấy ký chủ đã thức tỉnh chức nghiệp Tử Linh Pháp Sư 】

【 Chức nghiệp phù hợp yêu cầu, hệ thống Tối Cường Thiên Phú đang trói chặt 】

【 Bắt đầu rút ra bổn nguyên thế giới, ưu hóa kỹ năng 】

【 Kỹ năng đã được ưu hóa xong 】

【 Chúc mừng ký chủ thức tỉnh thần cấp thiên phú tính duy nhất: Toàn diện tăng phúc (Cấp 1) 】

【 Chúc mừng kí chủ nhận được kỹ năng bị động: Di Dời Sát Thương 】