Chương 49: Ta Dẫn Ngươi Đi Cày Phó Bản, Ngươi Không Phải Động Thủ (2)

Lâm Mặc Ngữ biết Hạ Tuyết chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ cần nàng không quá ngốc chắc chắn sẽ không từ chối.

Cứ như vậy, mình cũng có thể xoát phó bản nhiều hơn vài lần.

Tuy mỗi lần kinh nghiệm nhận được đều ít đi rất nhiều, nhưng nhiều lần, thu hoạch sẽ càng lớn hơn.

Đây là kết quả đôi bên cùng có lợi.

Hạ Tuyết nói: “Vậy đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta cùng vào phó bản đi.”

Nhưng Lâm Mặc Ngữ không nhúc nhích: “Chờ hai giờ nữa ta sẽ cooldown xong.”

Chỉ còn 2 giờ thôi, nếu dùng hộ phù để đổi lấy cơ hội bỏ qua 2 giờ này, đúng là không đáng.

Hạ Tuyết cũng không ngốc, đương nhiên cũng hiểu rõ điều này: “Được, vậy chờ thêm hai giờ nữa, bản tiểu thư đi ngủ một lát, tới giờ gọi ta dậy.”

Nói xong nàng trực tiếp nằm xuống đất, chẳng bao lâu đã ngủ mất.

Ở bên ngoài mà dám ngủ một cách lơi lỏng như vậy, đúng là việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng Hạ Tuyết lại ngủ rất an ổn, bởi bên cạnh nàng có Lâm Mặc Ngữ.

Cho dù nàng có không phục Lâm Mặc Ngữ tới mức nào, nhưng nàng hiểu rõ thái độ làm người của Lâm Mặc Ngữ, nàng có thể an tâm giao an nguy của mình cho hắn.

Hạ Tuyết co người lại ngủ rất ngon, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Lâm Mặc Ngữ ra chỉ lệnh bảo vệ cho khô lâu chiến sĩ xong cũng tiếp tục minh tưởng khôi phục tinh thần lực.

Hai giờ sau, thời gian cooldown phó bản của Lâm Mặc Ngữ đã kết thúc.

“Dậy đi.”

Lâm Mặc Ngữ đánh thức Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết còn buồn ngủ: “Nhanh vậy sao?”

Hạ Tuyết đứng dậy vặn eo bẻ cổ, lộ ra phần eo thon gọn.

Hạ Tuyết cao gầy, cao chừng 1m7, thân thể càng có lồi có lõm. Thoạt nhìn, nàng chỉ thấp hơn Lâm Mặc Ngữ vốn cao 1m8 có một chút thôi.

Hai người đứng song song trông như một đôi do trời đất tác hợp.

Duy chỉ có khô lâu chiến sĩ ở bên cạnh hai người có chút phá phong cảnh.



Hạ Tuyết đã ngủ hai tiếng, tinh thần lực cũng khôi phục được khá nhiều, mệt mỏi đã giảm đi phần lớn.

Hai người tổ đội, Lâm Mặc Ngữ làm đội trưởng, cùng tiến tới lối vào phó bản.

Hạ Tuyết sử dụng Cooldown Hộ Phù sơ cấp, khiến thời gian cooldown phó bản của mình biến mất.

Một luồng sáng xanh nhạt lưu chuyển trên người nàng, Hạ Tuyết gật đầu với Lâm Mặc Ngữ: “Được rồi, đi vào thôi.”

Lâm Mặc Ngữ mở phó bản, sau đó lựa chọn độ khó cấp ác mộng.

Hạ Tuyết biến sắc: “Có phải ngươi chọn nhầm rồi không?”

Lời vừa nói ra, hai người đã biến mất ở lối vào phó bản.

Bầu không khí nặng nề đè nén khiến Hạ Tuyết hít thở không thông.

Nhìn đám quái vật đáng sợ đang tới tới lui lui phía sau cổng sắt, hai chân thon dài như muốn nhũn ra.

Dưới Tham Trắc Thuật, thuộc tính của quái tinh anh loại cường hóa lộ rõ không thiếu chút gì.

Cho dù là thuộc tính hay là ngoại hình đều có khác biệt một trời một vực với quái trong phó bản loại bình thường.

Hạ Tuyết nhìn Lâm Mặc Ngữ, trong mắt đầy kinh hoảng: “Đây là độ khó cấp ác mộng! Có phải ngươi chọn sai rồi không!”

Lâm Mặc Ngữ không hề quan tâm: “Không chọn sai.”

Không chọn sai…

Chẳng lẽ gia hỏa này còn muốn dựa vào hai người mà đi đánh phó bản cấp ác mộng hay sao?

Chỉ nhìn thuộc tính khủng bố của đám quái vật thôi, khớp hàm của Hạ Tuyết đã muốn run rẩy.

“Ngươi điên rồi sao? Chúng ta sẽ chết!” Hạ Tuyết hô lên.

Lâm Mặc Ngữ không đáp lại Hạ Tuyết, cũng không quan tâm tới cảm xúc của Hạ Tuyết giờ phút này.

“Chút nữa ngươi chạy theo ta.”

Cái gì?

Chạy cái gì?

Trong lúc nhất thời, Hạ Tuyết không kịp phản ứng.



Mà lúc này, con quái tinh anh loại cường hóa khủng bố kia đã theo dõi nàng.

Hạ Tuyết cảm nhận được sự sợ hãi của t vong.

Nếu không phải nàng còn sợ bị Lâm Mặc Ngữ chê cười, hiện tại nàng đã trốn ra khỏi phó bản.

Đột nhiên, lượng lớn khô lâu chiến sĩ xuất hiện trong phòng.

Trong lúc phóng xuất khô lâu chiến sĩ, Lâm Mặc Ngữ còn triệu hồi thêm khô lâu chiến sĩ mới.

Chỉ nháy mắt, 80 chỉ khô lâu chiến sĩ đã chen đầy hơn nửa không gian.

Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hạ Tuyết, Lâm Mặc Ngữ mở ra đại môn phó bản.

Khô lâu chiến sĩ như quân đoàn xuất chinh, điên cuồng phóng vào bên trong đường hầm mỏ.

Chuyện thế này, Lâm Mặc Ngữ đã quen tay rồi.

Quái tinh anh loại cường hóa sau cổng sắt đuổi theo khô lâu chiến sĩ, chỉ nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

“Đi theo ta.”

Lâm Mặc Ngữ bắt đầu chạy.

Hạ Tuyết ngây người… Chuyện này là thế nào?

Phó bản còn có thể chơi như vậy?

“Nhanh lên, không phải ngươi đang sợ đấy chứ!”

Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ truyền tới từ bên trong thông đạo.

Hạ Tuyết giậm chân: “Bản tiểu thư mới không sợ hãi, ta sẽ không thua ngươi!”

Trong lòng trào dâng cảm giác không phục, nàng nhanh chóng đuổi theo Lâm Mặc Ngữ.

Một đám quái vật với quy mô khổng lồ đang tiến thẳng về phía trước.

Khô lâu chiến sĩ chạy ở phía trên cùng, theo sau là rất nhiều quái tinh anh loại cường hóa.

Mà sau cùng thì là Lâm Mặc Ngữ với Hạ Tuyết.