Chương 33: Lang Vương Mỏ, Tinh Anh Đầu Mục

Nó chậm rãi đứng dậy, thân sói to lớn cao hơn 5m.

Lâm Mặc Ngữ cùng khô lâu chiến sĩ còn chẳng cao bằng chân nó.

Đôi mắt sói đỏ bừng nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ, tản ra khí tức thị huyết.

Cảm giác áp bách đáng sợ cuốn khắp toàn thân.

“Lên!”

Lâm Mặc Ngữ ra lệnh.

56 chỉ khô lâu hệt như tia chớp nhắm thẳng về phía lang vương mỏ.

Lang vương mỏ rít lên một tiếng, bộc phát kỹ năng.

Sóng âm mang theo trùng kích mãnh liệt bắn ra từ trong miệng nó.

30 chỉ khô lâu chiến sĩ xông lên phía trước nhất đồng loạt bị đánh bay.

Vách tường hai bên chấn động dữ dội, vô số đá vụn rơi xuống.

Lâm Mặc Ngữ đứng cách đó mấy chục mét cũng cảm giác được sóng âm xông tới, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kỹ năng này là kỹ năng quần thể, hơn nữa còn mang theo hiệu quả đánh bay.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy khô lâu chiến sĩ bị đánh bay.

Khô lâu chiến sĩ bị đánh bay rối rít ngã xuống đất, đập vào đá, trông hơi chật vật.

Nhưng trên mặt Lâm Mặc Ngữ không hề có vẻ lo lắng.

Hắn có thể cảm nhận được, khô lâu chiến sĩ chỉ bị đánh bay mà thôi. Thực tế sát thương nhận được cũng không lớn.

Thể chất 3400 điểm cũng không phải để trưng.

Phòng ngự của khô lâu chiến sĩ đã vô cùng mạnh mẽ.

Khô lâu chiến sĩ nhanh chóng đứng dậy, lại nhắm về phía lang vương mỏ.

Khe nứt nhỏ sinh ra khi bị trúng công kích vừa nãy, lúc này cũng nhanh chóng biến mất, chớp mắt đã khôi phục lại.

Hồn hỏa vẫn tràn đầy như trước.



“Sử dụng kỹ năng!”

Cuồng Bạo Nhất Kích!

Lúc này, các khô lâu chiến sĩ không bị đánh bay đã vọt tới trước mặt lang vương mỏ, đại đao lóe lên tia sáng đỏ chém xuống.

Tiên huyết bắn ra, da tróc thịt bong, vết thương sâu thấy xương!

Lang vương kêu rên liên hồi.

Còn có rất nhiều khô lâu chiến sĩ nhảy lên thật cao, phóng thẳng tới trên người khô lâu chiến sĩ, đại đao lóe lên tia sáng đỏ phát động kỹ năng.

Một màn này cực kỳ giống với hình ảnh Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy khi chuyển chức. Khô lâu chiến sĩ cũng đã dùng cách này để chém chết đầu cự long kia.

Lang vương mỏ không được khổng lồ như cự long, cũng không lợi hại như cự long.

Lực công kích của khô lâu chiến sĩ lại cao hơn nó, mỗi một đao đều có thể tạo thành sát thương rất khả quan.

Lang vương mỏ như phát điên mà lăn lộn, thân thể to lớn đập mạnh vào vách tường, mưu đồ muốn ném bay khô lâu chiến sĩ trên người xuống.

Nhưng bàn tay khô lâu chiến sĩ lại vững vàng cầm lấy máu thịt của nó, khó có thể hất bay.

Khô lâu chiến sĩ trên đất cũng đuổi theo không bỏ, từng đao từng đao rơi xuống trên đùi nó.

Đại đao rơi xuống trên xương, phát ra tiếng kim loại, lang vương càng kêu thảm thiết không thôi.

Móng của nó đập lên người khô lâu chiến sĩ, trùng kích to lớn đánh bay khô lâu chiến sĩ.

Nhưng khô lâu chiến sĩ lại không bị thương quá nặng, chỉ nháy mắt đã lại chạy trở về.

Nó dùng miệng cắn, kết quả lại khiến hàm răng đứt đoạn.

Khô lâu chiến sĩ có thể chất cao tới 3400, kiên cố không gì sánh được.

“Hình thể to lớn thì có ích gì, nên chết vẫn phải chết.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn hình ảnh này, trong lòng đã có nhận thức.

Tuy hình thể lớn sẽ tạo ra cảm giác áp bách mãnh liệt, lực lượng cũng khổng lồ, nhưng đồng thời cũng thành nhược điểm của nó.

Chỉ cần lực phòng ngự không đủ mạnh mẽ, không cách nào ngăn cản thế công phạt của khô lâu chiến sĩ.

Lúc ấy, kết quả có thể tưởng tượng được.



Vẻn vẹn chỉ vài gây, lang vương đã gần chết.

Rống!

Lại một tiếng rít gào kịch liệt.

Lang vương mỏ lần thứ hai phát động kỹ năng.

Lần này nó dùng toàn lực.

Kỹ năng rít gào mang theo hiệu quả đánh bay cũng được phát huy tới cực hạn.

Sóng xung kích cuốn xuống, cuối cùng cũng đánh tất cả khô lâu chiến sĩ trên người nó bay ra ngoài.

Ngay cả khô lâu chiến sĩ ở bên cạnh cũng bị đánh bay theo.

“Lực công kích của kỹ năng chỉ bình thường, nhưng hiệu quả đánh bay lại không tồi.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn đám khô lâu chiến sĩ như tiên nữ tán hoa bay ra ngoài, mặt không cảm xúc.

Kỹ năng nhìn như rất mạnh, nhưng thực tế khô lâu chiến sĩ cũng chẳng phải chịu bao nhiêu sát thương.

Quả nhiên, sau khi khô lâu chiến sĩ tiếp đất, nguyên một đám lại long tinh hổ mãnh chạy ngược trở về.

Lang vương mỏ bỗng xoay người, khập khiễng chạy về phía bên trong thông đạo.

“Muốn chạy?”

Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ, cũng hơi bất ngờ, không ngờ đầu mục phó bản còn biết trốn.

Lang vương mỏ chạy vào trong thông đạo, còn không ngừng gầm to.

Hệt như để đáp lại tiếng gầm của nó, trong thông đạo rối rít truyền tới tiếng sói tru.

Tình huống có vẻ không đúng lắm!

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có vấn đề, cũng không kêu các khô lâu chiến sĩ đuổi theo nữa mà để khô lâu chiến sĩ trở lại bên cạnh mình.

Cót két!

Cót két!

Trong tiếng sói tru, cửa sắt ở hai bên lối đi bị mở ra từ bên trong, tất cả hung lang khát máu đi ra từ sau cửa.