Chương 3: Dị Tượng Chuyển Chức

Hạ Tuyết cung kính hành lễ với Trương Thiên: “Cảm ơn tiền bối khích lệ.”

Sau khi Hạ Tuyết trở về, một đám bạn học vây quanh nàng, hỏi này nọ linh tinh không ngừng.

Chức nghiệp hi hữu loại chủ chiến, đúng là phượng mao lân giác thật sự.

Chức nghiệp ngoại trừ phân loại còn có phân cấp.

Chức nghiệp loại chủ chiến với loại phụ trợ có thể chia làm năm cấp bậc, hạ cấp, trung cấp, cao cấp, hi hữu cùng với truyền thuyết.

Chức nghiệp cấp truyền thuyết gần như không thể thấy được, toàn bộ Thần Hạ đế quốc mười năm cũng chưa hẳn đã xuất hiện một người.

Chức nghiệp hi hữu thì tương đối dễ thấy hơn, như thành phố Tây hải mỗi năm đều xuất hiện một người, có đôi khi sẽ có hai người.

Hiện tại có Hạ Tuyết, cùng với Tô Thiên Tinh mà Lục Vân thường hay nhắc tới, đều là chức nghiệp hi hữu loại chủ chiến.

“Lâm Mặc Ngữ!”

Lâm Mặc Ngữ nghe thấy tên mình, nhấc chân lên đi về phía pháp trận.

Hạ Tuyết nhìn Lâm Mặc Ngữ, trong mắt đầy vẻ khıêυ khí©h.

Lục Vân hỏi: “Trương đại sư, người xem đứa nhỏ này thế nào?”

Trương Thiên liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngoại trừ đặc biệt bình tĩnh ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Lục Vân nói: “Trường chúng ta có hai thiên tài, Hạ Tuyết vừa nãy xếp thứ hai, hắn là hạng đầu.”

Trương Thine nhàn nhạt nói: “Thành tích học tập với chuyển chức không nhất thiết phải gắn liền với nhau, ngươi nên hiểu đạo lý ấy.”

Đương nhiên Lục Vân có thể hiểu, nhưng hắn vẫn kỳ vọng.

Nếu có thể có thêm một chức nghiệp hi hữu…

Vậy thì tuyệt vời!

Pháp trận vận chuyển, bộc phát ra hào quang óng ánh.

Không trung bỗng nhiên tối sầm, chỉ chớp mắt, mây đen rợp trời.

Từng đợt gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, nhiệt độ không khí giảm mạnh.



Ban ngày biến thành ban đêm, hệt như tận thế tới.

“Sao lại có gió nổi lên?”

“Trên trời xuất hiện thật nhiều mây đen.”

“Không biết có mưa không, chứ gió này lạnh quá.”

Lục Vân kinh ngạc thốt lên: “Chuyện gì vậy?”

Trương Thiên nhìn chằm chằm pháp trận, từ tốn nói: “Dị tượng!”

Dị tượng chuyển chức!

Lục Vân suýt thì kinh hô thành tiếng, dị tượng chuyển chức lớn như vậy, đúng là trước nay chưa từng thấy.

Tiếp sau đó hắn lại giật thột, dị tượng lớn như vậy, không ra một chức nghiệp hi hữu đúng là không có thiên lý!

Cũng không biết là chức nghiệp loại phụ trợ hay chức nghiệp loại chủ chiến.

“Không thể nào, ta sẽ không thua ngươi!”

Hạ Tuyết siết chặt nắm tay, dị tượng này còn lớn hơn dị tượng nàng tạo ra ban nãy!

Bỗng nhiên có bạn học kêu to: “Các ngươi xem, trong mây đen có động tĩnh.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.

Trong mây đen xuất hiện rất nhiều đốm lửa.

Hỏa quang lơ lửng giữa không trung, lên lên xuống xuống.

Hơn nữa trong mây đen còn truyền ra tiếng rắc rắc, khiến người ta nghe mà ê răng.

Cuối cùng, có bạn học nhanh mắt nhìn thấy rõ đồ vật trong mây đen, bị dọa tới độ ngã ngồi xuống đất.

“Là bộ xương, trong mây đen toàn là xương.”

Theo tiếng nói của hắn, hình ảnh trong mây đen hoàn toàn lộ rõ.

Hàng ngàn hàng vạn bộ xương rậm rạp chằng chịt, đốm lửa kia thình lình là linh hồn chi hỏa trong đầu lâu của bọn chúng.

Từng bộ từng bộ xương khô lóe lên quang mang trắng mờ, dữ tợn khủng bố.



Mặc dù biết đây chỉ là dị tượng, nhưng vẫn có rất nhiều bạn học bị dọa tới mức liên tục lùi về phía sau.

Trong đó có một luồng hồn hỏa giáng từ trên trời xuống, rơi xuống người Lâm Mặc Ngữ.

Sau đó, tất cả dị tượng lập tức biến mất, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.

【 Chức nghiệp ẩn tàng tính duy nhất: Tử Linh Pháp Sư 】

Không phải chức nghiệp hi hữu.

Mà là chức nghiệp ẩn tàng.

Hơn nữa còn là chức nghiệp ẩn tàng tính duy nhất.

Có nghĩa toàn thế giới chỉ có một người duy nhất có chức nghiệp này.

Trừ phi Lâm Mặc Ngữ chết đi, nếu không sẽ không xuất hiện chức nghiệp thứ hai giống vậy.

Chức nghiệp ẩn tàng càng hiếm có hơn chức nghiệp hi hữu, thậm chí còn hiếm có hơn cả chức nghiệp truyền thuyết.

Mạnh mẽ hay không không ai biết, nhưng chắc chắn là ít rồi.

Như chức nghiệp Tử Linh Pháp Sư của Lâm Mặc Ngữ, toàn thế giới chỉ có một mình hắn có.

“Lâm Mặc Ngữ thật lợi hại, không ngờ lại thành chức nghiệp ẩn, hơn nữa còn là chức nghiệp ẩn tính duy nhất.”

“Sao hắn có thể may mắn tới vậy? Có phải pháp trận sai lầm không?”

“Chức nghiệp ẩn chưa chắc đã cường đại, trong lịch sử cũng có không ít người có chức nghiệp ẩn nhưng chẳng ra sao.”

“Đúng đúng đúng, chức nghiệp ẩn chỉ hiếm có thôi, chưa chắc đã lợi hại.”

“Nhưng dị tượng ban nãy quá đáng sợ, hơn nữa chức nghiệp của hắn là Tử Linh Pháp Sư, vậy có phải hắn sẽ phải giao tiếp với người chết không?”

“Hắn vốn ít nói, giờ lại giao tiếp với người chết chẳng phải càng hợp hay sao? Khỏi cần lên tiếng.”

Lâm Mặc Ngữ thức tỉnh chức nghiệp xong, xuống khỏi pháp trận.

Chức nghiệp ẩn tính duy nhất, trong lòng hắn cũng hơi kích động, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra.

Hỉ nộ không lộ, có khϊếp sợ có kích động giữ trong lòng là được rồi, cần gì phải biểu hiện ra mặt.