Chương 1: Chuyển Chức Nghi Thức Bắt Đầu

Thần Hạ đế quốc, tỉnh Giang Ninh, thành phố Tây Hải.

Trên bãi tập của trường trung học phổ thông số 1 Tây Hải, mấy vị chức nghiệp giả đang bố trí pháp trận.

Trường trung học phổ thông số 1 Tây Hải có hơn trăm học sinh lớp 12, hôm nay thống nhất tiến hành chuyển chức.

Hơn trăm học sinh lớp 12 ngồi nghiêm chỉnh, nghe Lục Vân hiệu trưởng phát biểu.

"Các em học sinh, trải qua ba năm học tập, các em cũng đã nắm được tri thức lý luận về chức nghiệp giả."

"Ngày hôm nay sẽ là ngày các em chuyển chức, cũng là ngày quyết định tương lai của các em."

"Thầy không nói nhảm nhiều, thầy hi vọng các em có thể đạt được thành tựu cao như bạn Tô Thiên Tinh, thành trụ cột của Nhân tộc chúng ta."

Thiên Tinh trong miệng Lục Vân Tô cũng từng là học sinh trường trung học phổ thông số 1, chuyển chức thành Thần Thánh Pháp Sư, trước mắt là đại nhân vật đã đạt tới cấp 80.

Lục Vân thường xuyên dùng sự tích của hắn để làm gương cho các học sinh.

Lâm Mặc Ngữ nhìn chuyển chức pháp trận đã gần được hoàn thành trên bãi tập, ánh mắt hơi trầm xuống, trong lòng có chút kỳ vọng.

Đi tới thế giới này mấy năm, hắn cũng biết đây là thế giới gì rồi.

Thế giới này dung hợp với trò chơi, mọi người sẽ tiến hành chuyển chức vào năm lớp 12.

Thông quan phó bản, công lược bí cảnh, gia nhập chiến trường, hoặc là gϊếŧ quái vật dã ngoại, đều có thể lấy được kinh nghiệm.

Nhận được kinh nghiệm, tăng đẳng cấp, thạo kỹ năng, tăng thực lực.

Tác chiến với đủ loại ác ma quái vật, vì Nhân tộc gϊếŧ ra một mảnh không gian sinh tồn.

Vô số tiên hiền Nhân tộc đã phải đổ máu tươi, hi sinh tính mạng, bọn họ mới có được cuộc sống hiện tại.

Xác suất chuyển chức thành công đã sớm đạt tới trăm phần trăm, vấn đề nằm ở chức nghiệp tốt hay xấu.

Chức nghiệp nổi tiếng nhất đương nhiên là chức nghiệp chủ chiến, tiếp đó là chức nghiệp phụ trợ, kém nhất chính là chức nghiệp loại sinh hoạt.



Nhưng đây chỉ là phân loại đại khái, tuy chức nghiệp loại chủ chiến rất nổi tiếng, nhưng không có nghĩa chức nghiệp loại phụ trợ và chức nghiệp loại sinh hoạt thua kém.

Chức nghiệp loại phụ trợ cường đại cũng là bánh trái thơm ngon, cho dù là vào phó bản hay là đánh bí cảnh, hoặc là lên chiến trường ở tiền tuyến, đều không thể thiếu chức nghiệp loại phụ trợ.

Thậm chí có nhiều chỗ, thà rằng thiếu một tấn công cũng không thể thiếu một phụ trợ.

Chức nghiệp loại sinh hoạt cũng giống thế, đã từng có người chức nghiệp loại sinh hoạt đạt thần cấp, cũng mạnh vô cùng.

Trong hiểu biết của Lâm Mặc Ngữ, chức nghiệp có lợi hại hay không, chủ yếu vẫn phải nhìn người.

Có rác rưới chủ chiến, cũng có thần cấp phụ trợ.

Theo một tia sáng phóng lên trời, chuyển chức pháp trận đã được hoàn tất.

Lục Vân vung tay lên, "Theo ta, xuất phát!"

Hắn dẫn theo hơn trăm học sinh lớp 12 đi tới bãi tập.

Lâm Mặc Ngữ theo đội ngũ tiến về phía trước, trong lòng suy nghĩ không biết bản thân sẽ chuyển chức thành chức nghiệp gì.

Không ai có thể chắc chắn được mình sẽ chuyển chức thành chức nghiệp gì.

Có người ngày thường biểu hiện rất bình thường, kết quả lại chuyển chức thành chức nghiệp chủ chiến cường đại.

Có một số người ngày thường biểu hiện xuất sắc, kết quả cũng chỉ thành chức nghiệp loại sinh hoạt.

Tuy hắn cùng Hạ Tuyết được mọi người xưng là hai đại thiên tài của trường phổ thông số 1, nhưng tương lai bọn họ sẽ chuyển chức thành chức nghiệp gì, chỉ có vào pháp trận mới biết được.

Vai bị vỗ một cái, Cao Dương tươi cười bu lại, "Ngươi muốn chuyển thành chức nghiệp gì?"

Lâm Mặc Ngữ nhìn Cao Dương lắc đầu, cũng không trả lời.

Cao Dương tiếp tục cười nói, "Nói nghe chút coi, nói thôi, đâu có mất gì. Ta cho ngươi biết luôn, ta muốn chuyển chức thành kỵ sĩ nhất, ngươi xem ta cao to lực lưỡng, chuyển chức thành kỵ sĩ chắc chắn sẽ uy phong lẫm lẫm, tương lai còn có thể bảo vệ các chị em."

Đúng là thể trạng của hắn rất thích hợp với chức nghiệp kỵ sĩ này.



Nhưng muốn chuyển chức thành chức nghiệp chủ chiến, rất khó.

Lâm Mặc Ngữ đã từng thống kê thử, xác suất chỉ có chừng 10%.

Có nghĩa trong hơn 100 người ở đây, hẳn sẽ không quá 15 người có thể trở thành chức nghiệp chủ chiến.

Cao Dương còn đang nói tiếp, nhưng Lâm Mặc Ngữ chỉ cười cười, cũng không trả lời.

Lâm Mặc Ngữ rất ít nói, tuy thành tích rất tốt nhưng lại không có bạn bè gì.

Không ít người đều cảm thấy Lâm Mặc Ngữ có bệnh.

Cao Dương nói hai câu với hắn xong lại đi nói chuyện với người khác.

Có người lôi kéo Cao Dương, "Ngươi nói chuyện với tên kia làm gì, hắn có trả lời ngươi bao giờ đâu."

"Đúng thế, chỉ là thành tích tốt một chút thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu."

"Cũng không biết hôm nay hắn có thể chuyển chức thành gì đây, nói không chừng chỉ là một chức nghiệp loại sinh hoạt."

Đám người nói ầm ĩ.

Lâm Mặc Ngữ cũng không được lòng các bạn học lắm, không ít người cảm thấy Lâm Mặc Ngữ quá lạnh lùng quá kiêu ngạo.

Thành tích tốt, cho nên khinh thường người khác.

Cao Dương cười nói, "Thật ra người ta im lặng không nói chỉ đơn thuần là vì người ta không thích nói thôi."

Đáng tiếc lời này, không ai tin tưởng.

Lâm Mặc Ngữ cũng không giải thích nhiều, không cần thiết phải giải thích.

Đoàn người đi tới trước pháp trận, Lục Vân đi lên, hướng về phía một lão giả cung kính nói, "Trương đại sư, hôm nay làm phiền ngài."

Trương đại sư lắc đầu, "Phải làm."