Chương 96

Chờ khi Tô Đạt thấy bộ dạng của cháu trai Tư Đồ Phong Ấn thì mới hiểu được không tốt trong lời nói của ông ta là gì.

Tư Đồ Đồng nửa nằm trên sô pha thấy Tô Đạt vào cũng chẳng thèm đứng dậy, tiếp tục ăn trái cây nói: "Anh chính là vệ sĩ mới ông nội tôi thuê à? Nhìn chả ra sao cả, à cái mặt này còn có thể dùng để có được vị trí của một minh tinh nhỏ ấy chứ."

Trợ lí ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "A Đồng, ông nội anh nói đây không phải vệ sĩ mà là một cao nhân được ông ấy mời đến, anh ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ anh một thời gian rồi rời đi."

Hạt trái cây được ném chính xác vào thùng rác, Tư Đồ Đồng đứng dậy duỗi người không quan tâm: "Bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mời một người chả ra gì, chẳng bằng đem tiền ấy đưa tôi đi đầu tư cổ phiếu còn hơn. Quả là lớn tuổi rồi đầu óc không tốt."

Tư Đồ Đồng chưa qua mười tám nói chuyện không kiêng nể gì ai, nhìn là biết một đứa trẻ bị nuông chiều quá nhiều từ bé. Tô Đạt nghe Tư Đồ Phong Ấn kể lại, lúc thằng nhóc này chưa tốt nghiệp cấp ba đã thôi học dấn thân vào giới giải trí, cái tốt thì chưa thấy đâu mà chỉ thấy học được bộ dáng đại thiếu gia làm bộ làm tịch.

Cũng khó trách Tư Đồ Phong Ấn bảo hắn dù làm cách nào cũng được, khuyên nhủ hay đánh cho tàn phế cũng không sao. Tô Đạt không chờ Tư Đồ Đồng mời mình mà tự ngồi xuống sô pha.

Tư Đồ Đồng ban đầu còn muốn ra oai phủ đầu sửng sốt trừng mắt, ném trái cây trợ lí đã cắt gọt tốt, hừ một tiếng: "Tiểu Phan, nếu là người ông nội tôi đưa đến thì giao cho cậu lo liệu, chờ đến lúc thì ai đến từ đâu thì về nơi đó."

Dứt lời cậu ta cầm điện thoại di động trên bàn trà đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa ngáp.

Tô Đạt hỏi Tiểu Phan vẫn còn ngồi lại với mình: "Tôi có thể xem tạp chí này chứ?"

Tiểu Phan hơi ngượng ngùng nghe vậy thì đưa tạp chí sang ngay lập tức: "Anh xe đi, đây là nhật báo giải trí nửa tháng trước."

"Cảm ơn."

Tô Đạt nhận cuốn tạp chí, mở trang đầu tiên. Quả thật toàn nói về giới giải trí, nào là tiểu thịt tươi nào nổi lên, nào là diễn viên gạo cội bị buông lời gièm pha.

Lật xem xong mới nghe Tiểu Phan nói: "Ngài Tô cũng có hứng thú với giới giải trí sao?"

Hắn nghe được chỉ cười lắc đầu không nói chuyện.

Tiểu Phan chẳng ngại chỉ một mẩu tin tức nho nhỏ: "Mấy ngày nay tâm trạng A Đồng không tốt lắm, mong anh đừng để bụng. Khoảng thời gian trước có tin đồn cậu ấy dùng ma túy thế nên cậu ấy bị vuột mất nhiều kịch bản hay, cậu ấy rất là buồn về việc này."

"Ra là vậy." Tô Đạt gật đầu, hắn không để lộ ra cảm xúc như khi người khác nghe về Tư Đồ Đồng ví như ghen ghét, khinh thường.

Tiểu Phan biết ngài Tư Đồ mời đến một cao thủ, ngay cả nét mặt cũng có thể khống chế hoàn hảo, cười ăn phần trái cây còn lại trên đĩa.

Tô Đạt bị hiểu lầm, hắn thật sư không quan tâm Tư Đồ Đồng là dạng người gì, hắn chỉ muốn báo đáp ân tình của ông nội cậu ta mà thôi. Huống chi Tư Đồ Phong Ấn cũng có nói sau khi thành công thì sách cổ, thư tịch, bí tịch được cất giữ trong nhà Tư Đồ đều để cho hắn xem, trong đó có rất nhiều sách nói về thuật phong ấn.

Tư Đồ Đồng trở lại phòng ngủ mở Wechat than phiền chuyện này cùng bạn bè, thấy đối phương mời mình ra ngoài chơi thì đáp ứng ngay.

Thay quần áo đi ra ngoài cậu thấy Tô Đạt và Tiểu Phan vẫn còn ngồi ở phòng khách.

Tiểu Phan: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, cậu còn muốn đi đâu?"

"Rồi." Tư Đồ Đồng giơ tay muốn Tiểu Phan đừng nói nữa, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Mấy món cậu nấu chỉ ăn được thôi. Hôm nay tôi cùng Tần Sâm đi chơi, đừng làm phiền tôi."

Mới vừa nói xong cậu ta nhanh chóng đi giày vào rồi đóng cửa cái rầm.

Tô Đạt đặt tờ báo xuống hỏi: "Trước kia cậu ta cũng thế này sao?"

Tiểu Phan nhìn thoáng qua cửa chính: "Đừng làm phiền cậu ấy, cậu ta đi ra ngoài không biết bao giờ mới về. Tôi đi dọn dẹp phòng cho anh, chúng ta nghỉ ngơi ở đây, cơm chiều cứ đặt hàng qua mạng cho nhanh. Tiền cứ ghi lại sẽ được trả cho anh."

"Được, làm phiền cậu rồi."

Chờ Tiểu Phan dọn dẹp phòng ngủ thì Tô Đạt xuống nhà đi dạo siêu thị nhỏ gần đó, lúc trở về thì cầm theo ít túi thực phẩm. Mà Tiểu Phan nói đúng, vẫn chưa thấy Tư Đồ Đồng trở về.

Chờ mãi đến tận rạng sáng một hai giờ.

Người ngoài cửa hình như vẫn không thể tìm được chìa khóa nhà, chọc vào ổ khóa cả buổi vẫn không thể mở được cửa ra.

Tô Đạt vẫn luôn ngồi trong phòng khách chờ đợi đi ra mở cửa, mùi cồn nồng nặc phả tới, bên ngoài chính là Tư Đồ Đồng đang say khướt.

Trừ cậu ta còn có một cô ả chân dài ăn mặc lộ ngực bị ôm trong ngực.

Giọng nói của cô ả lả lơi, đưa đẩy đủ khiến cánh mày râu nhuyễn chân. Tô Đạt thờ ơ nghe cô ta nói: "Anh Đồng à, sao không nói trong nhà có người khác? Anh muốn chơi threesome hả? Nếu vậy phải thêm tiền cho em đó nha."

Giờ phút này trong đầu Tư Đồ Đồng toàn là men rượu, nghe nói thế cậu ta mới nhớ đến Tô Đạt đứng ở cửa, người trước mặt đứng yên, không biểu lộ cảm xúc gì, chẳng khác nào một cục đá.

"Đi đi đi! Đừng đứng đây chắn đường! Đỡ tôi vào, yên tâm không thiếu tiền cô đâu." Tư Đồ Đồng nói rồi đi vào, kéo cô ả ngã lên sô pha.

Cô ta vờ vịt thét một tiếng rồi mềm oặt dán vào người cậu.

Tư Đồ Đồng chưa qua mười tám, dáng người không phải quá cao, bụng có bốn khối cơ nho nhỏ, cô gái kia nói ngon ngọt vuốt ve ngực, nói: "Dáng người của anh Đồng thật là tốt quá đi..."

"Đừng nói lời vô nghĩa nữa! Nhanh cởϊ qυầи giúp tôi!" Tư Đồ Đồng gắt gỏng đè lên người cô ta. Tô Đạt vẫn còn đứng ở cửa khó chịu nhíu mày, rút chìa khóa đặt trên tủ giày.

Hai người nằm trên sô pha tiếp tục hành vi đồi trụy của mình, đừng nói Tư Đồ Đồng đã say khướt mà cô ả áo đỏ kia cũng không để ý thấy có người đã đi đến cạnh bên sô pha.

"A –––––!"

"Này! Làm gì thế?"

Một nam một nữ kêu lên đầy sợ hãi, Tô Đạt nhấc bổng Tư Đồ Đồng lên, chỉ ngoài cửa rồi nói với cô ả kia: "Đi ra ngoài, tiền đợi ngày mai tôi thông báo Tiểu Phan gửi cho cô sau."

Cô gái thấy Tô Đạt quen biết Tiểu Phan, nhìn bề ngoài biết không dễ chọc vào nên nhanh chóng cầm giày cao gót rồi chạy biến.

Bị quấy rầy Tư Đồ Đồng mắng lớn tiếng: "Mẹ nó! Anh có quyền gì! Tôi tìm ai qua đêm mà phải có sự đồng ý của anh sao?"

Xem ra vẫn chưa tỉnh rượu, Tô Đạt nắm chặt, mặc kệ cậu ta kêu to khóc nháo, vừa túm vừa kéo cậu ta đến phòng bếp.

"ĐM! Anh định nấu tôi hay gì? Có bản lĩnh thì ăn tôi luôn đi! Bằng không ông nội tôi nhất định không bỏ qua cho anh đâu!" Tư Đồ Đồng sợ run cả người, da đầu tê dại, nhớ đến bộ phim kinh dị lần trước từng coi, bộ phim đáng sợ đó cũng có cảnh trong phòng bếp thế này.

Tô Đạt múc canh trong nồi vào chén rồi đổ tòan bộ vào miệng thiếu niên lải nhải.

Tư Đồ Đồng bị ép uống một chén canh, sau kkhi được Tô Đạt thả ra thì cậu lăn sang một bên cố gắng nôn thốc nôn tháo, đáng tiếc thay, toàn bộ bọn chúng đã yên vị trong dạ dày cậu mất rồi. Có lẽ canh giải rượu có tác dụng nhanh chóng, cậu ta hơi tỉnh táo, nuốt nước miếng, nghi ngờ hỏi: "Mùi vị cũng được đấy chứ! Anh gạt tôi?"

"Gạt cái gì?" Tô Đạt cầm chén bỏ vào bồn rửa: "Nếu tỉnh rồi thì đi ngủ đi."

Thấy Tô Đạt muốn rời đi, Tư Đồ Đồng nhào đến túm chặt tay áo hắn: "Anh đuổi bạn gái tôi đi rồi bảo tôi ngủ làm sao đây?!"

"Bạn gái của cậu?" Tô Đạt nghi ngờ: "Chẳng phải Tiểu Phan nói cậu độc thân sao? Còn là một cậu nhóc vị thành nhiên, thường xuyên làm bậy coi chừng tinh tẫn nhân vong."

"Đến chuyện này Tiểu Phan cũng nói cho anh sao?!" Tư Đồ Đồng tức giận ra mặt: Cái tên này rốt cuộc nhận tiền lương của ai đây??

Tô Đạt lắc đầu, Tiểu Phan không nói rõ ràng gì cả nhưng trong lúc hai người nói chuyện khách sáo với nhau thì Tô Đạt có thể nắm bắt được một chút thông tin hữu dụng, sắp xếp liên kết lại thì cũng nắm được tám chín phần mười sự việc. Dù chưa xác định được mệnh kiếp của Tư Đồ Đồng là cái gì nhưng cứ mãi ra ngoài bay nhảy nhậu nhẹt đến rạng sáng rồi tìm vài người phụ nữ để giải tỏa thì đoán chừng ngày tháng tới không có sự đe dọa của mệnh kiếp cậu ta cũng sống không lâu.

Tô Đạt tránh cậu ta rồi đi lên lầu, Tư Đồ Đồng cũng đi theo, nhìn cửa phòng của hắn thì mắt lại trừng to chất vấn: "Vì sao anh lại ngủ bên cạnh phòng tôi?"

Tô Đạt đáp: "Đây là chỗ Tiểu Phan xếp cho tôi, nếu có ý kiến thì mai hãy nói cùng tôi." Nói xong liền không để ý nữa mà đóng cửa lại.

Tư Đồ Đồng không muốn gõ cửa hỏi mấy câu hỏi nhảm nhí này bây giờ, đầu óc cậu bây giờ không được tỉnh táo là mấy, mở cửa phòng rồi thả mình lên giường ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, Tô Đạt nấu xong bữa sáng, ăn xong còn chưa thấy Tư Đồ Đồng xuống nhà ăn, đành lên lầu gõ cửa: "Tới giờ thức dậy rồi, ngủ nướng buổi sáng không tốt cho sức khỏe."

"Cút!"

Giọng điệu ngái ngủ giận dữ vang lên trong phòng. Bên ngoài không có âm thanh đáp lại, Tư Đồ Đồng chép miệng: "Hừ, nếu luôn nghe lời như vậy thì tốt biết bao, buồn ngủ quá đi, ngủ thêm chút nữa vậy."

Lúc cậu vừa vùi đầu vào ổ chăn thì phía cửa phòng vang tiếng rầm rầm rất lớn, Tư Đồ Đồng hoảng sợ nhảy dựng lên: "Động đất!!!"

Tô Đạt ném một mảnh cửa gỗ bị mình bẻ nát đi rồi nói: "Chốc nữa nhờ Tiểu Phan gọi thợ sửa cửa đến một chút, khóa phòng trộm không tệ, phải dùng một ít lực mới có thể phá được."

Nhìn cửa phòng trộm chắc chắn nổi tiếng bậc nhất thế giới bị một người dùng tay không bẻ mất một góc, dưới nền rải đầy mảnh vụn nho nhỏ, dường như việc này đối với Tô Đạt không khác nào bẻ gãy một cành hoa.

Tư Đồ Đồng nuốt nước miếng theo bản năng, điều này cho cậu thấy được người đứng trước mặt mình là cao thủ đáng sợ được ông nội mời tới.

Thấy "quái vật" càng bước đến gần giường, cậu vội vàng túm chăn. "Chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng nơi này? Khi nãy cậu còn láo lếu bảo người ta cút đi nữa."

Tô Đạt làm sao biết được cậu ta đang suy nghĩ chuyện vớ vẩn gì trong đầu, giật chăn ra nắm đối phương kéo khỏi giường, vững vàng nói: "Đến giờ thức dậy rồi, thói quen sống không điều độ của cậu dễ khiến bản thân bị đột quỵ đấy."

Đến khi đánh răng súc miệng xong xuôi ngồi vào bàn ăn thì Tư Đồ Đồng mới hiểu được mình đang trải qua chuyện khủng khϊếp gì.

Cậu run lẩy bẩy lấy điện thoại di động ra định gọi cho trợ lí nhỏ đáng yêu – Tiểu Phan cầu cứu thì bị Tô Đạt tịch thu: "Ăn xong rồi gọi, tôi nhớ cậu không có lịch trình mấy ngày này."

Tư Đồ Đồng xém chút bị dọa khóc lớn, điện thoại cũng bị lấy đi rồi chẳng nhẽ mình phải ngồi đây chờ chết?

Thật ra cậu ta chẳng chờ được cái chết như dự định mà nhận được một đĩa cơm chiên trứng đầy ắp, nóng hôi hổi.

"Tối qua say rượu, buổi sáng không ăn rất dễ nhiễm bệnh." Tô Đạt vẫn giữ điện thoại của cậu ta không buông, ngồi một bên nhìn chằm chằm cậu ta ăn cơm, tựa như đối phương không ăn sẽ tiến tới bóp miệng thọng từng muỗng vào họng vậy.