Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 32: Nàng chưa bao giờ thay đổi

« Chương TrướcChương Tiếp »


Bầu trời thiên không Thánh Thành vốn dĩ từ khi bắt đầu xung đột thì đã không còn những hiện tượng tự nhiên đơn thuần, trải qua liên tiếp tần suất hủy diệt chi tức, bất kể là cấm chú lực lượng hay đế vương khai uy đều mang đến một cái rạn nứt quy tắc, đảo lộn mọi thứ tự cuộc sống ở đây.

Bắt đầu từ màu xanh tố, dần dần hình gợn tro hạt, rồi chuyển sang huyền ô hắc ám bao phủ, đến cuối cùng Mạc Phàm một đòn gột rửa cả bầu trời thành hồng đan u ám.

Đột nhiên từ nơi nào đó, hồng đan trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một cái đen tuyền ảnh đao cuồng tức dữ dội. Màu đen ảnh đao bên trong cuồn cuộn khí tràng vong linh, là tử vong Hy Lạp niên sử, hết thảy theo tráng ca hùng lệnh minh thần quốc gia chúng tụ tập lại.

Minh đao bổ xuống, đem ma khí kết tinh của minh giới hắc ám rút đi hết sự sống của vạn vật lướt ngang.

"Bạch!!!"

Từ phía Bắc tòa thành, tử vong đao vẫn dũng mãnh bổ tới làm cho bình địa vốn đã không còn nguyên vẹn sụp lum la mảnh, mặt đất lại giống như được xẻ thành hai phần thông qua đường rãnh ngập mùi tà khí.

Kim long càng là ở dưới đòn đánh này suýt nữa bay ngược ra Thánh thành, không gì xuyên thủng vảy rồng tung một mảnh, giống như kim loại linh kiện rơi ra ở hai bên tà nhận trường ngân.

"Gào gừ hống hống hống!!!!!"

Kim long rít gào vang lên ở bên trong mấy tầng đất đá, một cỗ lực tà đao này không có khả năng thuấn sát được đế vương sinh vật, chỉ là dưới tình huống bản thân siêu cường chân long này liền một phần ba sức mạnh cũng chưa đạt tới, quang huy chi thể cũng trở nên suy yếu đến cùng cực, dĩ nhiên minh đao kia ắt hẳn sẽ có được một lực lượng trùng kích nhất định đi.

Long lân trên thân Kim long không biết khi nào lại nát mấy phần, nó cặp mắt kia giờ khắc này cũng không còn kiêu ngạo hống hách, mà là giống phẫn nộ cùng một chút oán hận nhìn chằm chằm lấy minh thần Hades phía trên cao kia.

Xung quanh đó, những thánh tài pháp sư cùng thánh ảnh giả bổ sung kia đã ngây người như phỗng.

Quang minh chân long thất bại sao!!!

Kim sắc quang minh trường cửu làm sao lại bị tà vong kia quấy nhiễu che mờ đi, không phải nói thần long của đại thiên sứ trưởng cũng đạt tới đại đế cảnh giới rồi sao!?

Liền đại đế sinh vật cũng bị Parthenon Thần Miếu làm cho khuất nhục dưới chân…

Mà cũng phải nói, cổ thần Titan, kim diệu sĩ Apollo kia cũng là đế vương chân chính, mặc cho cảnh giới có thua Kim Long một cấp bậc nhưng suy cho cùng cự nhân vốn là khắc tinh của cự long. Một cái rút hết bình sinh sức mạnh để dồn vào một quyền duy nhất lên đầu Kim Long, ngay lập tức đạt được hiệu nghiệm suy yếu rõ rệt.

Quang minh cự long là mạnh nhất chân long, tuy nhiên bất ngờ bị thương nặng như vậy, thực lực bỗng trở nên mất giá rất nhiều. Lập tức các kỵ sỹ Parthenon trong trạng thái thánh hồn nhập thể cùng hồn vũ chúc phúc của thần nữ, chẳng mấy chốc đã dồn Kim Long vào thế bị nghiền ép, trên thân thể phải mang đầy rẫy những vết thương cũng như huyết dịch huỳnh quang bên trong xối xả đổ ra.

Kỵ sĩ Parthenon nhưng là không hề thua kém thánh ảnh quân lực nếu không muốn nói họ càng bền bỉ hơn khi có thần nữ bên cạnh, diệu phù chi ấn cùng liệp thần ý chí được ban ra, phi thường để mỗi một cái hủy diệt ma pháp của họ đều đạt đến cực hạn hủy diệt, vảy kim sắc chân long cũng vì vậy không còn quá khó để xuyên thủng.

Bọn họ như một đại đạo kỵ sĩ bao quanh lấy Kim Long đang nằm rêи ɾỉ ngay vết nứt rãnh khe vừa bị đánh xuống kia, càng có một minh thần Hades Hải Long đang ở phía trên đỉnh đầu của nó, minh đao trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể cho Kim Long một nhát trí mạng.

Nhưng Diệp Tâm Hạ vẫn không có ra lệnh cho Hải Long.

Nàng vẫn đứng đó, nhìn chăm chú đến Remiel đang dùng thần lực sí thiên sứ cường đại của hắn gắt gao nắm lấy một người.

Đó là thánh hồn Hestia, nữ kỵ sĩ Wallis!!!

Wallis đã bị hắn khống chế ngay khi vừa lao vào đối diện.

Ánh mắt của nàng trở nên vô hồn, đôi đồng tử mờ nhạt tựa hồ như đã không còn thuộc về chính mình, chỉ cần Remiel hơi chuyển động ý nghĩ, nàng rất nhanh sẽ hồn phi phách tán.

Remiel tu luyện đã là cảnh giới Sí thiên sứ, vượt qua cực hạn ý chí loài người, hắn dĩ nhiên trực tiếp ra tay cũng dễ dàng áp chế Wallis. Mà Diệp Tâm Hạ ở phạm vi cũng không thể sinh ra một cái phương án nào cứu được nữ kỵ sĩ của mình từ tay Remiel.

Bất quá, nàng cùng Parthenon quân trang vẫn kịp thời khống chế được Kim Long, khế ước sinh vật siêu cường của hắn. Nàng dĩ nhiên kỳ vọng chính mình đem ra trao đổi, một cái sinh mệnh đế vương viễn cổ cự long đem đổi một kỵ sĩ Thần miếu, càng là cái quang minh chân long này nếu chết đi sẽ đồng thời đả kích mạnh mẽ lên linh hồn của hắn.

Điều kiện như vậy, Remiel tuyệt đối không ngu xuẩn khước từ.



“Remiel! thả nàng ra, chúng ta sẽ tiến hành một cái trao đổi với cự long kia của ngươi!” Diệp Tâm Hạ tiến về Remiel nói rằng, nàng ánh mắt chỉ thị hướng tầm nhìn của remiel lên thân thể quang minh chi chít vết thương của kim long.

Vừa liếc tới khế ước sinh vật của mình, Remiel lập tức ánh mắt nổi lên từng đường gân điên tiết, Kim long của hắn chính là đại biểu của vị diện chi long, thần thánh cùng tôn quý tương đồng với quang minh Thánh Thành.

Ấy vậy mà da thịt cùng vẩy long đều đang be bét không nói, còn có một thanh minh đao hắc ám dơ bẩn đang vấy lên trên đầu quang sắc của viễn cổ cự long.

"Diệp Tâm Hạ! Ngươi lại dám càng quấy đυ.ng đến nhất đẳng sinh vật của Thánh Thành!" Remiel cả giận nói.

“Ta trao đổi, ngươi cũng đang bắt giữ tới một kỵ sĩ nhà ta, nàng vô cùng quan trọng". Diệp Tâm Hạ nắm bắt rất nhanh tâm tính Remiel, liền không để mình có một chút thiệt thòi.

Lời này của nàng phi thường đóng thêm một cây đinh lên vai Remiel, càng là đâm sâu đến tận mang phổi, khiến hắn muốn nổ tung.

Một cái nữ nhân kỵ sĩ nhỏ nhoi ở Parthenon, thậm chí tự thân còn chưa đạt tới cấm chú pháp sư, chỉ vừa được ban ấn thánh hồn trong thời gian ngắn trở lại, dĩ nhiên Diệp Tâm Hạ lại đem ra so sánh với đương sự được coi như thần linh đảm nhiệm quang huy của Thánh Thành, là thánh nhãn bên trong của nhân loại để cho tuyệt đại đa số yêu loại trên thế giới này không có chỗ độn hình.

Nhưng dù có phẫn nộ đến đâu, Remiel vẫn phải kiềm chế, Diệp Tâm Hạ cái này tâm linh thông điệp, nàng cảnh báo rất rõ ràng, Wallis thực sự có một cái mệnh hệ nào, Kim Long nhất nhất cũng khó bảo toàn tính mạng.

Chỉ là Remiel vẫn còn do dự hành vi của mình, hắn trái lại không hẳn là không biết gì về vị thần nữ tân nhiệm này của Parthenon Thần Miếu. Thậm chí càng phải nói, ở cả Thánh Thành này, không ai hiểu rõ Diệp Tâm Hạ hơn Remiel, nàng thay đổi ra sao, trở nên sắc lạnh, cơ trí ra sao, Remiel đều rõ ràng.

Hắn chọn đứng yên, không nói gì nữa, cũng không có đem Wallis làm một cái tiểu tổn thương.

Parthenon Thần Miếu do đó sẽ không tiến hành công kích tiếp tục lên Kim Long, tạo ra một cái tình huống bế phong.

Thời gian mấy khắc cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua…

Diệp Tâm Hạ đột nhiên thở dài, nàng hướng về đội binh của mình ra lệnh:

“Lấy tín nhiệm, ta sẽ làm trước cái thủ tục… Hải Long! thả nó ra!”

“Điện hạ... chuyện này… nếu hắn không…” Kỵ sĩ Ares sửng sốt lên tiếng, hắn e sợ Remiel sẽ không giữ tín, mà thực tế ngay từ đầu Remiel cũng chưa từng cam kết.

Diệp Tâm Hạ nhưng là giơ tay ra chặn lại Ares lời nói, nàng tất yếu hiểu được trong lòng Ares. Tuy nhiên, nàng không có thay đổi chủ ý.

Quang minh cự long dẫu sao cũng là cấp bậc đại đế, khả năng phục hồi muốn so với đế vương thông thường còn tốt hơn, để cho nó có thời gian dài như vậy đã là một mối nguy, việc trực tiếp đem thả ra, tình huống này còn sẽ phát sinh đáng sợ hơn.

Nếu không muốn nói, kỵ sĩ Parthenon có thể toàn quân bị diệt khi Kim Long đạt được một cái sức mạnh hồi phục nhất định!!!

“Xin lỗi, ta thật đáng trách… bản thân dù đã tự hứa sẽ không khoan nhượng, không thỏa hiệp với những mặt tối của thế giới này, nhất định sẽ không để những hy sinh của kỵ sĩ Thần Miếu khi đó là vô nghĩa…"

"Nhưng là ta không có cách nào đối với các ngươi có thể để cho bất kì ai ngã xuống nữa, ta không muốn phải tính toán lợi hay hại, ta chỉ muốn giữ tất cả các ngươi sống, ta đã nhìn thấy hy sinh…đủ rồi.”

Diệp Tâm Hạ vẫn rất kiên định, nàng không thay đổi lời của mình, chỉ là trên khóe mắt liền có thể nhìn thấy những bọng nước đóng lại.

Cũng không phải nàng trở thành một giáo hoàng máu lạnh vô tình, chỉ là cuộc chiến này không chỉ quan hệ đến người quan trọng nhất của nàng.

Quen yếu đuối khiến trái tim cũng sẽ dần trở nên yếu đuối.

Quen dựa dẫm sẽ dần dần quên mất dựa vào chính mình.

Một khi nước mắt không còn hữu dụng, một khi rơi vào tình huống bốn phía không có giúp đỡ, nếu như vẫn yếu đuối, làm sao còn khả năng bảo vệ được bản thân và người bên cạnh.

Nàng có giây phút đã bục vỡ ra, nhất nhất muốn đem cái giai cấp thống trị trên cao này gỡ xuống. Cho dù Parthenon Thần Miếu có phải hy sinh đến người cuối cùng, nàng vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh cho đến khi giành thắng lợi.

Nhưng không có nghĩa, nàng mãi là một cái nữ hài nhỏ bé!

Khoảnh khắc nàng nhìn Wallis trở nên vô hồn trong tay Remiel, Diệp Tâm Hạ trong lòng liền thức tỉnh, nàng vốn dĩ không rõ ràng mình đang làm gì.

Diệp Tâm Hạ vẫn là Diệp Tâm Hạ, điều này chưa bao giờ thay đổi, nàng vẫn là thánh thiện tâm hồn như vậy, không muốn để cho người bên cạnh mình phải hi sinh thêm nữa.

Cứu đi người nàng yêu thương bằng cách đánh đổi Parthenon Thần Miếu kỵ sĩ sinh mệnh… Diệp Tâm Hạ không làm được.

Một người cũng không được.

Nếu có ai đó phải đánh đổi, người đó phải là nàng!



Hải Long nhìn Diệp Tâm Hạ, thần nữ của mình.

Toàn bộ kỵ sĩ nhìn Diệp Tâm Hạ, thần nữ của họ.

Bọn họ làm sao trong lòng không khỏi nghẹn, làm sao không hết đi cái tự hào này.

Nàng so với cái thần nữ mưu trí, tinh ranh trong truyền thuyết… thực tế mà nói còn muốn chân thực phù hợp hơn.

Hải Long phủi tay ra, cùng với các kỵ sĩ di chuyển một an toàn khoảng cách với Kim Long, mặc cho loài sinh vật viễn cổ này sẽ có thể bùng nổ trở lại.

Remiel đang khống chế lấy Wallis, nhưng khi nhìn vào cử chỉ này của Diệp Tâm Hạ, ánh mắt đồng thời quét xung quanh, khi nhìn thấy Kim Long bị trọng thương, những Thánh Thành nhân viên từng cái từng cái ngã xuống trong trận phân tranh này, hắn trong lòng cũng có một ít gợn sóng lăn tăn.

Remiel chắc chắn sẽ không bỏ qua những kẻ dị đoan cả gan dám khiêu chiến Thánh Thành, nhưng hắn cũng không muốn những người chỉ biết nghe theo mệnh lệnh phải bỏ mạng vô ích, không muốn cục diện máu chảy thành sông này tiếp tục.

"Ngươi cũng đã chứng kiến hậu quả thê thảm của cuộc chiến này, nếu như các ngươi vẫn khư khư cố chấp gϊếŧ đi người được phán quyết vô tội, vậy thì hôm nay Thần Miếu và Thánh Thành không tránh khỏi kết cục ngươi tử ta vong..." Diệp Tâm Hạ đột nhiên nói với Ramiel.

Hơn nữa, người trước mắt dù sao cũng là lãnh tụ thần miếu.

Nàng là con gái Văn Thái.

Nàng trời sinh nắm giữ thần hồn.

Nàng thống nhất thời đại thần miếu hỗn loạn, để cho nội bộ thần miếu bởi vì thần nữ mà đặc biệt đoàn kết!

Thánh tử Văn Thái năm xưa do chính tay Remiel tuyên án xử tử.

Diệp Tâm Hạ là con gái Văn Thái, hắn dĩ nhiên là số ít người đầu tiên biết được dựa vào tài liệu năm xưa phán án.

Nhưng là Remiel lựa chọn một mắt nhắm lại, tự mình cho đi một cái cơ hội này với đứa trẻ trứng nước. Hắn vốn dĩ làm nên ít cái đại sự tốt đẹp nhất, tự mình giám sát Diệp Tâm Hạ từng ngày lớn lên, liệu rằng một ngày nào đó nàng cũng sẽ đến Thánh Thành này đòi lại thiên mệnh.

"Từ nơi sâu xa đã có định số." Remiel đối mặt tình cảnh như thế, cũng không biết nên nói cái gì.

Khi nói câu nói này, Remiel cũng không nhịn được liếc mắt nhìn vào giữa Thánh đình đổ nát phía xa kia.

Cái chết của Văn Thái, đẩy Thánh thành đến vị trí độc tài, tàn bạo, Diệp Tâm Hạ nhưng vẫn chưa từng xuất hiện.

Nhưng đến khi bởi vì Mạc Phàm một cái ác ma giả đặc thù như vậy, gợi ra cả cuộc chiến Thánh thành này.

Trước đó tích lũy, giờ phút này đã bạo phát.

Một cái Parthenon Thần Miếu, Thánh Thành lực lượng sẽ có thể nghiền ép, nhưng là đó không phải đối thủ duy nhất.

Nhất định sẽ không!!!

Remiel biết hậu quả kia, hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là Thánh thành suy yếu xuống.

Vì lẽ đó, hắn trong lòng mới có một tia ý nghĩ, làm sao có thể tránh được hậu quả như thế.

"Chúng ta sẽ ngừng lại trận tranh đấu này. Thần Miếu quân đoàn của ngươi, sẽ lui về bình nguyên. Thần thánh quân đoàn của ta cũng sẽ lui về đại địa Thánh Thành bảo vệ dân chúng. Hãy để cho các đại thiên sứ trưởng và những kẻ dị đoan làm một cái kết cục!" Remiel mở miệng nói.

Nếu là thượng tầng tranh đấu, nếu nhất định phải phân một cái thắng bại, nếu nhất định ngươi chết ta vong, vậy hà tất để những đám người chỉ nghe theo mệnh lệnh cuốn vào.

Diệp Tâm Hạ ánh mắt chăm chú nhìn Remiel, trong lòng nàng còn có một chút lo lắng cho Mạc Phàm, nhưng suy xét lại nếu như tiếp tục cuộc chiến, tựa hồ sẽ không có thêm kết quả khả quan hơn.

Ngược lại một cái cự long nguy hiểm đã gần như mất sức chiến đấu, nếu như chấp nhận điều kiện này, cũng coi như đã đẩy lui được nhánh lực lượng của Đại thiên sứ trưởng Remiel, cũng coi như là một cái thu hoạch thắng lợi.

"Ta đồng ý điều kiện của ngươi." Diệp Tâm Hạ cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Đây là một cái quyết định đối với song phương thắng bại đều sẽ không tạo thành ảnh hưởng.

Remiel cũng không thuộc về loại người thích ngươi lừa ta gạt, nếu hắn đã đưa ra điều kiện, hắn trước tiên liền biểu hiện ra một ít thành ý.

Hắn buông tay thả ra khống chế linh hồn Wallis, lại hướng về Thánh Thành quân đoàn truyền đạt mệnh lệnh tại chỗ ngừng chiến...

Parthenon quân đoàn tựa hồ cũng thu được mệnh lệnh của thần nữ, bọn họ lui về hướng bình nguyên, Kỵ Sĩ điện, Tài Quyết điện, Tín Ngưỡng Điện, Thần Nữ điện, tứ đại điện chiến đấu pháp sư đóng thành bốn cái đạo quân hình tròn, liên tục rời xa phạm vi Thánh Thành.

- -----

- -----

Tại khu vực Diệp Tâm Hạ cùng Remiel tranh chấp gần đó.

Biểu hiện của nhóm Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên, Trương Tiểu Hầu phi thường trở nên kì quặc, bọn họ nhưng là quan sát suốt một quãng thời gian từ lúc hai người kia không còn giao thủ.

“Người này thực sự lại bày ra nhiều thủ đoạn chằn chịt kia sao!?”

“Mục Bạch, ngươi liệu có chế ra được một cái dược liệu nào mà người uống liền mỗi khi nói dối đều ngứa ngáy, nóng bức toàn thân đến muốn cởi hết đồ hay không?…”

“…”

“Chúng ta… có hay không đã bỏ qua một tình tiết gì quan trọng từ lời lão thần quan…!”
« Chương TrướcChương Tiếp »