[Chuyện gì đang xảy ra? Mọi thứ đã hoàn toàn đảo lộn. Kỹ năng của ngươi là gì? Tại sao ta không thể truy cập thông tin ngay cả khi đã yêu cầu Cục giám sát?]
Tôi cũng tò mò muốn xem cửa sổ thuộc tính của mình.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra? Tôi có bị phạt không?’
[Ngươi nghe đi đâu vậy? Này, ngươi có biết ta đã phải chật vật như thế nào để bảo vệ ngươi không? Quản trị viên, hãy lắng nghe tôi. Kim Dokja không phải là một kẻ lừa đảo hay một người kỳ lạ! Hắn ta chỉ là một công nhân rất chăm chỉ!]
Anh ta nói bằng một giọng điệu rất thuyết phục.
[May mắn thay, lời khẩn cầu tha thiết của ta đã được xem xét. Ta đã phân tích toàn bộ kịch bản và chỉ ra rằng ngươi chỉ sử dụng một vài kỹ năng. Và nó không đủ để phá hủy hệ sinh thái của các kịch bản.]
Như tôi mong đợi. Tôi đã không học các kỹ năng thụ động mà không có lý do. Càng sử dụng nhiều kỹ năng tốt càng dễ thu hút sự chú ý của Cục.
[Bên cạnh đó, có một số kẻ ồn ào ở các khu vực khác…. hiện tại Cục đang bận rộn.]
‘Vậy là mọi chuyện đã ổn thỏa?’
[Trên thực tế, có vài kẻ ngốc... nhưng chỉ dẫn từ quản lý cấp trên và ‘dokkaebi vĩ đại’ nói rằng có thể loại bỏ nó.]
Tôi ngạc nhiên trước những từ ngoài dự đoán. Các dokkaebi vĩ đại đã can thiệp?
[Haiz.. hãy nghe theo dokkaebi trung cấp. Ta không nên ở đây. Có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về ta. Ngươi nên cẩn thận. Giờ là quyền phán quyết của dokkaebi trung cấp và hắn có ác cảm với ngươi.]
‘Ác cảm’?
[Ngươi có thể không biết. Cuộc họp về tính hợp lý giống như một cuộc điều tra thuế. Dù gì đi nữa...ngươi sẽ có một quãng thời gian khó khăn.]
Bihyung biến mất. Sau đó, xuất hiện một tia lửa lớn trong không trung và dokkaebi trung cấp xuất hiện với bộ đồ trang trọng. Anh ta nhìn quanh một lúc trước khi nói với giọng cộc cằn.
[...Xin lỗi mọi người. Có một chút trục trặc và bồi thường đến muộn. Dù đã muộn nhưng giờ ta sẽ thưởng cho các người.]
[3.000 đồng tiền đã được mua để xóa kịch bản ẩn.]
[Bạn đã kiếm được 15.000 xu bồi thường cho việc gϊếŧ rồng lửa lớp 5.]
[Bạn đã nhận được ‘Biểu tượng bảo vệ của Imyuntar’ vì là người đầu tiên ngăn chặn thảm họa.]
[Trong tương lai, bạn sẽ nhận được sự ưu ái của người Imyuntar.]
May mắn thay, bồi thường đã được trả như bình thường. Ngoài ra còn có Biểu tượng bảo vệ của Imyuntar. Giờ khi đã có thứ này, kịch bản thứ năm sẽ không tệ lắm.
Dù không nhận được nhiều như tôi nhưng khuôn mặt của các thành viên khác vẫn rất vui vẻ khi nhận được phần thưởng rõ ràng.
Nhân tiện...lũ khốn keo kiệt. Tôi vừa bắt được một thảm họa và đây là phần thưởng duy nhất?
Sau đó, dokkaebi trung cấp bắt đầu nói chuyện.
[Nhân tiện, các ngươi đã làm việc chăm chỉ tới mức gây ra những vấn đề cho kịch bản.]
Có gì đó mỉa mai và đáng ngại trong giọng điệu của anh ta.
[Theo kết quả của cuộc thảo luận với Cục, chúng ta được báo cáo rằng kỹ năng trung bình của các hóa thân địa phương không phù hợp với độ khó của kịch bản. Vì vậy, ta đã tự mình điều chỉnh độ khó của khu vực với phán đoán của mình.]
…Gì? Một sự điều chỉnh ngẫu nhiên?
[Giới hạn thời gian của kịch bản thứ tư đã giảm đáng kể.]
Miệng của dokkaebi trung gian cong lên một cách kỳ lạ khi anh ta nhìn tôi.
...Không, tên khốn này?
[Còn 48 giờ nữa cho đến khi kết thúc kịch bản thứ tư.]
[Tất cả các đại diện và các thành viên trạm không chiếm được trạm mục tiêu trong vòng 48 giờ tới sẽ chết.]
Vâng..đây là kế hoạch của anh ta? Jung Minseob nhìn chằm chằm vào tôi khi đang nhặt những món đồ rơi. Mọi người có lẽ đã nghe thấy tin nhắn.
“Ai đang giữ trạm Changsin bây giờ?”
“B-Bạo chúa.”
Một trong bảy vị vua của Seoul, Bạo chúa...
Tôi nói với tiếng thở dài “Hãy trở lại Chungmuro.”
Bên cạnh đó, tôi không biết Yoo Jonghyuk có làm tốt hay không. Giờ hãy đóng lại kịch bản thứ tư.
***
Khoảng cách từ ga Anguk đến Chungmuro
xa hơn tôi nghĩ. Trong cuộc hành trình, chúng tôi đã trao đổi một vài câu chuyện.
Jung Heewon và Lee Hyunsung đi trước trong khi tôi đi phía sau với Lee Sungkook và Jung Minseob.
Tôi không thể lấy được toàn bộ cơ thể của con rồng lửa nên tôi đã đem một nửa chỗ đó vào trao đổi. Nửa còn lại được đưa lên sàn giao dịch, nhưng tôi cố tình đặt nó ở một mức giá cao đến nực cười. Nó không phải để bán, đây là mẹo để sử dụng sàn giao dịch như là một cách thay thế kho. Bihyung càu nhàu nhưng tôi lờ đi. Jung Minseob mở miệng.
“Nhân tiện, Đại diện-nim.”
Tôi cảm thấy kỳ lạ bởi tôi thực sự cảm thấy mình là một chủ tịch công ty lớn khi được gọi là ‘Đại diện-nim’.
‘Có phải tên anh là Kim Dokja?”
"Đúng vậy."
“Ah..đó thực sự là tên của anh…”
“Có phải nó bất thường không?”
"…Đúng vậy. Thành thật mà nói, anh giống như một nhà tiên tri hơn chúng tôi.”
Giọng anh ta trầm xuống.
“Haiz...nếu tôi không dừng đọc…”
Đó là một sự hối tiếc muộn màng. Khoảnh khắc này, lòng tôi dấy lên sự nghi ngờ. Có một thứ tôi đã muốn hỏi nhưng lại quên mất.
“Jung Minseob-ssi, tôi muốn hỏi anh vài điều.”
"Vâng."
“Làm thế nào mà các nhà tiên tri lại tập hợp nhanh như vậy?”
Đây là một điểm mà tôi luôn thấy lạ. Mới được hơn một tháng kể từ khi kịch bản đầu tiên bắt đầu, tuy nhiên, những người này đã bắt đầu làm việc như một nhóm.
Hơn nữa, các tông đồ thậm chí còn tệ hơn. Dựa trên góc nhìn thứ nhất của nhân vật chính, họ có lực lượng vũ trang khá cao, không thể kiếm được chúng mà không chiếm một số lượng lớn các trạm.
Đó là sự phát triển mà tôi không thể lý giải được.
“Có một người đã kêu gọi chúng tôi lại với nhau.”
“Gọi các anh lại với nhau?”
"Đúng. Ngay sau khi kịch bản đầu tiên kết thúc, hắn ta đã đến nhà ga nơi tôi ở.”
Thật thú vị. Làm sao điều đó có thể? Tại thời điểm đó vẫn tồn tại rào cản giữa các trạm.
“Hắn tự giới thiệu là một tông đồ và nói rằng đã đọc Sách Khải Huyền vĩ đại. Hắn tuyển mộ các nhà tiên tri đi theo mình. Điều kỳ lạ là chuyện đó đồng thời xảy ra ở các trạm khác nhau. Thật khó mà tin được khi nó được thực hiện chỉ bởi duy nhất một người...”
“Dù gì thì chúng tôi đã tập hợp lại vì tông đồ đó. Hắn ta kéo chúng tôi vào nhóm.”
“Vâng, chúng tôi gọi người đó là Tông đồ thứ nhất.”
“Đó có phải là vua của các nhà tiên tri? Người ghét bị gọi là kẻ ‘rời bỏ’?
“Ah...Anh đã biết. Đúng vậy, hắn thích được gọi bằng cái tên khác.”
“Tên khác?”
“Hắn tự nhận mình là ‘độc giả chân chính’.”
…Gì?
“Có rất nhiều bàn tán về lý do tại sao hắn ta tự gọi mình như vậy nhưng chúng tôi không thể đưa ra kết luận chính xác. Hắn tuyên bố đã đọc trọn vẹn Sách Khải Huyền nhưng…”
Khi câu chuyện tiếp tục, danh tính người này ngày càng trở nên đáng ngờ. Nếu tôi nghĩ về những thông tin mà kẻ đó đã sử dụng, hắn có vẻ không giống một ‘độc giả’...
Tôi đang bận suy nghĩ thì đã đến gần Chungmuro. Không lâu lắm kể từ lúc rời đi nhưng tôi có cảm giác như mình đã quay về quê nhà khi đến ga Chungmuro.
Tôi kiềm chế các thành viên trước khi họ kịp bước vào nhà ga.
"Đợi chút."
Nghĩ về nó, tôi vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Tại sao không một ai nói gì?
Tôi nói chuyện với Lee Sungkook. “Lee Sungkook-ssi, làm ơn cởϊ qυầи ra.”
Tôi dẫn đầu vào ga Chungmuro trong khi Lee Sungkook bị buộc phải đi phía sau trong bộ đồ lót của anh ấy.
Tôi có thể thấy Yoo Sangah chào đón mình từ xa. Nhìn đôi mắt ẩm ướt của cô cũng đủ để thấy mọi việc đã khó khăn đến mức nào.
Thứ gì đó chạy tới và tôi thấy Lee Gilyoung đang ôm chân phải mình.
“Em có ổn không?”
Lee Gilyoung người đầy bụi bặm gật đầu.
Lee Jihye bị chấn thương nghiêm trọng vẫn chưa tỉnh dậy. Gong Pildu chế giễu và quay đầu lại ngay khi nhìn thấy tôi.
[Chòm sao ‘Bậc thầy phòng thủ’ trách móc bạn vì sự trở lại muộn màng.]
Đó là phản ứng tôi có thể hiểu, hoá thân của anh ta suýt nữa thì chết.
“Yoo Sangah-ssi!”
Lee Hyunsung và Jung Heewon không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở Chungmuro, họ chạy về phía mọi người với vẻ mặt kinh hoàng. Mọi người xung quanh đều đang chảy máu. Thực tế, có một miếng vải buộc chặt trên vai Yoo Sangah.
Một số đường ray xe lửa dính đầy máu. Chúng là dấu vết của một cuộc chiến khốc liệt. Jung Minseob nói lắp “C-Các tông đồ?”
Những kẻ đứng đầu - số 2, 3, 4 và 7 được xếp cạnh nhau trên đường ray xe lửa. Biểu cảm như thể họ không kịp nhận ra cái chết của chính mình. Tôi biết kẻ nào đã ra tay khéo léo như vậy.
Tôi hỏi Lee Gilyoung.
“Yoo Jonghyuk ở đâu?”
Sau khi dứt lời, tôi cảm thấy một sự hiện diện đáng ngại đến từ phía đường hầm Hoehyeong. Tôi biết đó là ai bất chấp khoảng cách. Người anh hùng kiêu ngạo và trang nghiêm của chúng ta đã thực hiện bài thánh thư Cô đơn nơi Địa đàng và Trái đất.
“Yoo Jonghyuk?”
Biểu cảm anh ta không chút dao động khi nhìn thấy tôi. Tôi đã nghĩ anh ta sẽ nói gì đó về những điều đã xảy ra trong Nhà hát Dungeon... nhưng đây là gì?
Tay anh ta đang giữ đầu của một người đàn ông. Ai đó hét lên khi Yoo Jonghyuk ném cái đầu về hướng này.
Cái đầu lăn tròn như một món đồ chơi được phủ chiếc áo choàng với ‘1’ bên trên. Đó là Tông đồ thứ nhất.
Yoo Jonghyuk thực sự tuyệt vời. Anh ta đuổi theo gã này đến cùng và gϊếŧ chết hắn.
Tôi vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Tôi vẫn còn những thắc mắc nhưng nếu tên tông đồ chết như thế này...
Khoảnh khắc đó, một điều vô lý đã xảy ra.
"Đó là ngươi! Người đã làm hỏng kế hoạch của ta! Phải không?"
Cái đầu bị cắt đứt đột nhiên bắt đầu nói chuyện với tôi.
“Waaack! Cái gì?" Jung Minseob hét lên và ngã xuống.
Đôi mắt hắn ngước nhìn tôi trong khi mỉm cười tự mãn. Điều này là không thể nào.
Các kỹ năng có thể sử dụng được ngay cả khi bị cắt đầu là cực kỳ hiếm trong ‘Con đường sinh tồn’. Có thể hắn đã sử dụng kỹ năng Trì hoãn bất tử nhưng ngay cả với kỹ năng đó, hắn vẫn không thể sống trong trạng thái bị cắt đầu.
Bên cạnh đó, không có máu từ chỗ cắt...
Chờ đã. Chẳng lẽ?
Thông tin mà tôi nhận được từ Lee Sungkook và Jung Minseob bắt đầu chạy qua đầu.
Một người đàn ông đã tiết lộ mình với tất cả các nhà tiên tri và tự xưng là ‘độc giả chân chính’. Kẻ đã xuất hiện trên khắp Seoul ngay sau khi kịch bản bắt đầu để tập hợp mọi người lại. Ngoài ra, hắn có thể vượt qua các rào cản, không chết ngay cả khi đầu bị cắt và không hề chảy máu...
“Khả năng Hoá thân…”
Tôi chắc chắn người trước mặt mình là đồ giả.
Cái đầu bị cắt đứt tiếp tục nói.
“Wow, ta rất ấn tượng. Giả vờ là Yoo Jonghyuk và đánh bại các tông đồ cũng như con rồng ...Danh tính của ngươi là gì?”
Tôi hiểu rồi. Kẻ này không biết danh tính của tôi?
“Ngươi là ai?”
Theo như tôi biết, rất ít người có thể sử dụng khả năng ‘Hóa thân’ trong Con đường sinh tồn.
Nghề nghiệp mà được nhận thuộc tính như vậy thường cố định. Đó là những nghề nghiệp cần khả năng sáng tạo và thường xuyên phải trải qua rối loạn nhân cách phân ly do căng thẳng quá mức.
Tôi từ từ nhìn anh ta từ trên xuống dưới trước khi hỏi
“Anh có phải một nhà văn?”