Trên con đường tối đen, vài thân ảnh một đường chạy như điên về hướng bệnh viện, phía sau đuổi theo một đoàn cuồng thi, tốc độ đều rất nhanh.
Vài người sắp chạy tắt thở, mắt thấy bệnh viện gần ngay trước mắt, đèn pin vừa chiếu, lập tức bị cuồng thi đàn rậm rạp ngoài bệnh viện hù sợ.
- Không được! Quái vật nhiều lắm!
Thiếu niên cầm đèn pin thiếu chút nữa buông đèn.
- Lên lầu! Mau!
Xông vào trước nhất là một nam nhân vóc người thon dài, gậy kim loại vung lên, đánh nghiêng quái vật ngay mặt đánh tới.
Trên người bọn họ đều vác theo đồ vật, trọng lượng không nhẹ, nghiêm trọng ảnh hưởng tốc độ, lại không thể bỏ lại, đây là tiền vốn mạng sống của bọn họ, vì mấy thứ này bọn họ bận rộn suốt vài ngày, tuyệt đối không thể đánh mất.
Vài người nghiêng ngả lảo đảo xông lên lầu hai, cuối cùng vào cửa Phạm Lâm lập tức đóng cửa, dùng thân thể cường tráng đè chặt cửa.
Một tiếng vang thật lớn, cùng tiếng cửa phòng răng rắc vỡ vụn, toàn thân Phạm Lâm bị đâm cho bật lui, hai tay hắn nổi lên gân xanh gắt gao bắt lấy khung cửa, có hai người xông tới giúp hắn đè chặt cửa phòng.
Tiếng răng rắc vang lên, sàn nhà đột nhiên nghiêng, Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo đang kéo bàn muốn ngăn cửa không kịp lên tiếng, chợt nghe một tiếng ầm vang, thang lầu cùng sàn nhà nửa gian phòng lõm xuống, ba người ngăn cửa cũng rơi theo xuống dưới!
- Kháo!
Bạch Kình giơ đèn pin bổ nhào tới:
- Lâm ca! Ngang tử! Đại Quận! Ba người thế nào?
Thang lầu bị cuồng thi áp đổ, ngay tiếp theo sàn nhà lầu hai cũng theo lõm xuống một khối lớn, cũng may tầng trên không tiếp tục lõm xuống, ba người Phạm Lâm rơi trên cùng đống hoang tàn.
Không xong chính là, bọn họ ngã vào hang ổ của đống cuồng thi!
Bạch Đình Nham lập tức nói:
- Lão Lâm, dùng súng phun lửa!
Phạm Lâm bất chấp cả người đau đớn, giơ lên súng phun lửa một trận phun ra!
Ngọn lửa dài mấy thước đảo qua cuồng thi đàn, nhanh chóng dẫn đốt một mảng lớn, cả lầu một nháy mắt biến thành biển lửa, cuồng thi đàn bị ngọn lửa bao vây, như là mất đi mục tiêu va chạm xô đẩy lẫn nhau.
Cực nóng nướng cháy làm làn da ba người đau đớn, chỉ có thể dùng ống sắt không ngừng đâm ra quét ngang, ngăn cản quái vật nhào đi lên.
Bạch Đình Nham tháo xuống thang gấp trên lưng, Bạch Giảo Giảo cùng Bạch Kình cùng nhau hỗ trợ buông thang gấp xuống dưới.
- Bò lên! Mau!
Phạm Lâm xách lên hai người làm cho bọn họ lên trước, mình cản phía sau.
Ba người rốt cục bò lên, chật vật không chịu nổi, cuồng thi không thể lên tới lầu hai nhưng trốn trên lầu hai bọn họ cũng không chịu nổi, mùa hè bị nướng như vậy gian nan cực điểm.
Mấy người tránh nơi cửa sổ, nóng sắp thiêu cháy.
Bạch Kình cẩn thận xuất ra máy nhìn ban đêm, đây là lễ vật đại học mà Bạch Đình Nham tặng hắn, hắn thật thích.
Bạch Kình đau lòng giơ lên quan sát đại lầu bệnh viện đối diện, vừa nhìn liền trực tiếp sợ tới mức kêu lên.
- Ca! Có có có có quỷ!
- Cái quỷ gì?
Bạch Đình Nham bước nhanh tới nhìn qua.
Bạch Kình khẩn trương nói:
- Xem, thấy được sao? Có phải có cái gì đang đi trên tường?
Bạch Đình Nham không nhìn thấy có đồ vật gì kỳ quái, lại thấy được Đào Thanh Ngô, tình huống của hắn rất không ổn!
- Thanh Ngô gặp nguy hiểm!
Bạch Đình Nham muốn nhảy ra cửa sổ lại bị Phạm Lâm cùng Bạch Giảo Giảo kéo lại
- Anh điên rồi! Như vậy nhảy ra đừng nói là cứu người, chính anh cũng góp đi vào!
Bạch Giảo Giảo sợ hãi:
- Quái vật nhiều lắm, nguyên kế hoạch không thể thực hiện được, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.
Vì đến bệnh viện cứu người, bọn họ chuẩn bị không ít đồ vật, cửa đi thông bệnh viện đều bị khóa, chỉ có thể leo vào cửa sổ lầu hai, cho nên bọn họ đều mang theo thang gấp.
Trong đại sảnh bệnh viện, ánh đèn pin lấp loé, Đào Thanh Ngô cùng tiểu Mộng bị thủ hạ kéo tới, miệng vết thương sau lưng vỡ ra làm Đào Thanh Ngô đau đến tuôn mồ hôi lạnh.
Đào Thanh Ngô nhìn nam nhân ngồi trên ghế, hắn tên là Từ Tồn Sinh, tướng mạo bình thường, khoảng năm sáu mươi tuổi, một người như vậy ở thời đại hòa bình chỉ là một kẻ tầm thường, cả đời không dám phạm sai lầm lớn.
Tiểu Mộng sợ hãi tới cực điểm, toàn thân run rẩy dữ dội, miệng vô ý thức nỉ non:
- Vì cái gì, vì cái gì, bác sĩ y tá làm sai cái gì, vì sao phải đối với chúng tôi như vậy..
Trong mắt Từ Tồn Sinh loé ra khát máu điên cuồng.
Chết! Đều phải chết! Toàn bộ người của trấn Bạch Loan đều đáng chết! Toàn bộ đi xuống chôn cùng con hắn!
Thủ hạ cầm gậy nện vào người tiểu Mộng:
- Đừng hỏi vì cái gì, sự hiện hữu của tụi mày là sai lầm! Từ ca không thích chức nghiệp, sẽ không nên tồn tại!