Hai người vừa đi ra phòng họp, bên trong liền tranh cãi, trừ bỏ hai phái của Hề Hoa Tuyền cùng Bành Hổ, cơ hồ đều phản đối, phân đi bảy thành năng lượng tinh thạch, thật sự nhiều lắm.
Tần Nghiễn An không muốn cho người biết thân phận của mình, nhưng Hề Hoa Tuyền cùng Bành Hổ lại không thể nói ra, kết cục chọc giận một con đọa biến thú bọn họ tận mắt nhìn thấy, huống chi nhân loại đại thành còn không có huyết sắc người khổng lồ chống cự.
Cho dù Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đòi lấy toàn bộ, đó cũng là bọn họ nên được, nếu không có bọn họ, đừng nói là năng lượng tinh thạch, có thể còn sống trở về cũng là điều khó khăn, Kinh Lĩnh đại thành phỏng chừng đã biến thành khu nuôi dưỡng của thị huyết đại thành.
Đậu Thận Hàn đứng ngoài cửa đợi hai người đi ra, chủ động chào đón.
Tầm mắt hắn nhìn qua Tần Nghiễn An, thấp giọng nói:
- Hạ Liên Y chết rồi.
Tần Nghiễn An không có bất kỳ phản ứng nào, như đang nghe một cái tên hoàn toàn xa lạ, ngược lại Quý Hủ nhíu mày:
- Vì sao lại chết?
Ba người đi ra ngoài, Đậu Thận Hàn thấp giọng nói nguyên nhân.
Từ khi xảy ra sự kiện Đào gia ám sát Quý Hủ, Đào gia lật úp, cho dù Đào Hằng Tri còn sống hắn cũng hận chết Hạ Liên Y, hai người không cãi chính là đánh, cuộc sống khó khăn, hơn nữa bên ngoài gạt bỏ, hai người sống giống như chuột chạy qua đường, phi thường gian nan.
Sau một lần đánh nhau, Hạ Liên Y thừa dịp Đào Hằng Tri uống rượu dùng dao trái cây gϊếŧ hắn, cuốn đi toàn bộ tài vật, một mình bỏ chạy ra ngoại thành, giãy dụa muốn sống hơn một tháng, bị hàng xóm biến thành dị quái thể cắn chết, thi thể bị ăn không còn thừa bao nhiêu.
Quý Hủ tỏ vẻ đã biết, cũng không có gì đồng tình cho bà ta.
Mặc kệ cao tầng khắc khẩu như thế nào, cuối cùng vẫn phải thành thật xuất ra bảy thành năng lượng tinh thạch, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An dẫn theo đoàn xe có thể toàn bộ chở về.
Có hai người hộ tống, dù trong trời đông giá rét đoàn xe cũng không sợ chút nào.
Ngày rời khỏi, đối mặt cao tầng đưa tiễn, Quý Hủ thuận miệng nói:
- Gần đây nhàn hạ vô sự, tôi xây một thành lũy đại thành, hi vọng Hề quân trưởng cùng Bành quân trưởng nể tình người sống sót di chuyển khó khăn, tiến đến trấn thủ.
Một đám cao tầng:
- !
Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, đại chiêu của Quý Hủ lại ở trong này!
Đó là một tòa đại thành thành lũy mới tinh a! Cho dù là Kinh Lĩnh đại thành cũng không dám xưng là thành lũy đại thành!
Đây tuyệt đối là đại thành có hệ số an toàn cao nhất!
Quý Hủ bỏ lại quả bom nặng cân sau đó cùng đoàn xe rời đi, lái chiếc phòng xe cải trang của hắn, coi như là lữ hành trong tuyết.
Trong mấy tháng biến thành đồng hồ hồi tưởng, bọn họ cũng không quay về Thanh Giang thành, đọa biến thú mang theo đồng hồ vòng bơi thế giới, cơ hồ một đường bay một đường gϊếŧ, không trung hiếm có địch thủ.
Đọa biến thú mang theo đồng hồ đi tới thành thị ở nước ngoài nơi nó từng sinh sống, hiện tại đã biến thành một mảnh hoang tàn.
Đọa biến thú lại mang đồng hồ đi tới quặng mỏ của nó, dùng móng vuốt đào bới rốt cục đào ra một khối thạch anh phẩm chất rất tốt, làm ra hình dạng đưa cho đồng hồ làm đồ chơi.
Đọa biến thú lại dẫn đồng hồ đi thật nhiều địa phương, trong lúc đó còn gặp được mấy hoàn mỹ cuồng thi, năng lượng tinh thạch huyết sắc đều bị thu thập, bắt lên người đọa biến thú làm vật trang sức.
Theo biến thành đồng hồ thời gian càng dài, ý thức nhân loại của đồng hồ càng loãng, sau khi trở thành đồng hồ hai tháng sau, Quý Hủ cơ hồ không có ý thức nhân loại, nó bị vây trong trạng thái hoàn toàn yên lặng.
Ngẫu nhiên có ý thức dao động, nó nghe được tiếng hô của đọa biến thú, thanh âm rất quen thuộc, nó lại không nhớ rõ nghe được qua ở nơi nào.
Có khi còn nghe được thanh âm một nam nhân thật quen thuộc, nhưng nó lại không nhớ rõ là ai.
Ý thức khi có khi không, cứ như vậy hỗn độn qua nhiều tháng, rốt cục trong một lần thú rống phẫn nộ, nó bắt được cơ hội khôi phục thành người.
Khi đó đồng hồ rơi khỏi đầu đọa biến thú, phía dưới là biển rộng mênh mông, vô số quái vật dữ tợn nhảy ra mặt biển, muốn một ngụm ngốn sạch đồng hồ, đọa biến thú vì đoạt lại đồng hồ, cùng quái vật hải dương chém gϊếŧ mình đầy thương tích.
Chỉ nháy mắt đồng hồ chợt nhớ đọa biến thú luôn đeo nó nơi nơi du ngoạn lại là ai, ý thức nhân loại cường thế trở về, trong nguy cơ cùng hỗn loạn hắn đi ra khỏi toàn dị thái, khôi phục hình người, biến thành dị hóa nhân song hoàn mỹ duy nhất.
* * *
Quý Hủ nằm dài trên ghế, thanh niên từng tràn ngập lòng hăng hái lúc này hoàn toàn nằm ngử hàm cá, mọi sự chỉ cần nói chuyện liền có người hỗ trợ giải quyết.
- Lương thực trong trấn Bạch Loan nhiều lắm, sau khi trở về cần đem toàn bộ lương thực trong veo bán đi, không thể lưu lại.
Tần Nghiễn An:
- Được.
- Thành dân Thanh Giang thành nhiều lắm, chỉ có mấy tháng không trở về, làm sao lại chật ních rồi đây? Còn phải xây dựng thêm.
- Người sống sót xung quanh đều gom lại Thanh Giang thành, nhân số quả thật nhiều lắm, chờ đầu xuân có thể chuyển vận một ít qua thành lũy đại thành, không muốn xây dựng thêm có thể không cần xây.
- Tốt, chúng ta cần khống chế số lượng thành dân, phẩm chất sinh hoạt không thể hạ thấp.
- Được.
- Thanh Giang thành có giáo viên không? Tần U cùng Dương Oản đều cần đến trường, không thể làm thất học.
- Trở về liền chiêu mộ giáo viên, mở trường học.
Quý Hủ:
- Sang năm đem mấy nhà máy hóa chất cũng đưa tới Thanh Giang thành đi, đặt ở bên ngoài tóm lại không an toàn, vẫn là dời qua tốt hơn.. Thú thành khoảng cách Thanh Giang thành quá xa, để em tranh thủ xây một tòa thành cho chúng nó, đừng tiếp tục ngủ hang động làm dã thú.. đất đai Thanh Giang thành làm sạch xong rồi, đầu xuân có thể tiếp tục xây dựng thêm ra ngoài..
Thanh âm Quý Hủ nói dông dài, biến mất trong gió tuyết mênh mông đầy trời.