Bất kể có phải là Tần Nghiễn An hay không hắn đều phải xác nhận một chút, nếu nơi này thật sự cất giấu một con dị hóa quái vật đáng sợ, nhà của hắn sẽ trở nên phi thường nguy hiểm.
Trình Mạch đứng trước cửa nhà Quý Hủ, nắm chặt cửa, một khi gặp được quái vật hắn sẽ lập tức đem Quý Hủ cướp về.
Quý Hủ gõ ba cái, chờ trong chốc lát, bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì.
Quý Hủ tiếp tục gõ, cũng thử thăm dò lên tiếng:
- Tần Nghiễn An, anh có ở nhà không?
Bên trong cánh cửa truyền ra một tiếng đông, giống như có người gõ lên cửa một cái, làm cho Trình Mạch hoảng sợ thiếu chút nữa xông tới kéo Quý Hủ về nhà.
- Ai ở bên ngoài?
Một giọng nam truyền ra.
Quý Hủ hơi cau mày, thanh âm thật quen tai, rất giống một người hắn từng gặp sau cuối thời, nhưng không phải Tần Nghiễn An.
- Tôi là Quý Hủ, tôi tìm Tần Nghiễn An, hắn đang ở nhà sao?
Cửa chống trộm cùm cụp một tiếng, lặng lẽ mở ra một đường nhỏ, nơi nơi một mảnh tối đen, ngoài cửa có ánh sáng đèn pin, có thể thấy rõ ngoài cửa thật là người, không phải quái vật toàn thân mọc đầy bớt đen.
Lúc này Trì Ánh mới dám mở cửa chống trộm:
- Cậu chính là em trai của Tần Nghiễn An tên Quý Hủ?
Quý Hủ:
* * *
Em trai?
Nhìn thấy người xuất hiện trước mắt, Quý Hủ nhất thời không biết nên nói gì, không biết tại sao Trì Ánh lại xuất hiện trong này.
Lúc trước Trì Ánh cũng là người trong căn cứ của hắn, hắn cùng Mạc Lâm Tự cùng nhau tiến vào căn cứ, Mạc Lâm Tự là anh họ bạn gái của anh họ Quý Hủ.
Hắn tiếp nạp bác gái cùng anh họ, ngay tiếp theo là bạn gái của anh họ, người nhà bạn gái, bạn bè của anh họ cùng với người nhà của bạn bè đều cùng nhau đi tới căn cứ.
Sau khi Quý Hủ trở mặt với anh họ, Trì Ánh tự nhiên bị phân chia về phía anh họ, không được hắn tín nhiệm.
Nhưng không nghĩ tới vài người không được hắn tín nhiệm cuối cùng là người cứu hắn.
Quý Hủ vẫn cho rằng Trì Ánh là người thường, thân phận đối ngoại cũng là người thường, rất bề bộn cũng rất có thể giả bộ. Ai cũng không ngờ Trì Ánh sẽ mượn năng lực của người dệt mộng chế tạo một giấc mộng trong mộng, đem Quý Hủ cứu ra khỏi cơn ác mộng luân hồi vô hạn.
Lúc ba người bỏ trốn, Quý Hủ bất hạnh bị lần thứ hai xâm lấn, trực tiếp quay về ba năm trước đây, hết thảy bắt đầu một lần nữa.
Quý Hủ không biết sau khi hắn chết, Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự như thế nào, lúc trước Trì Ánh từng hỏi hắn có muốn đi căn cứ Vân Hải hay không, Quý Hủ cự tuyệt, kẻ thù của hắn còn ở nơi này, hắn không muốn đi bất cứ nơi nào.
Đáng tiếc cuối cùng cũng không thể báo thù, đã bị lần thứ hai xâm lấn.
Gặp được người từng trợ giúp qua chính mình, khả năng cho phép hắn không để ý hồi báo một chút.
Quý Hủ:
- Tôi tìm Tần Nghiễn An.
Diễn cảm Trì Ánh cổ quái:
- Hai người đúng là thật thú vị, hắn vượt qua nửa Thanh Giang thị chạy về tìm cậu, kết quả cậu đi vắng. Hiện tại hắn đi ra ngoài tìm cậu, cậu lại trở lại, hai người đây là chơi bịt mắt bắt dê đây?
Trong lòng Quý Hủ vừa động:
- Hắn không có việc gì?
Trì Ánh:
- Hắn có thể có chuyện gì, rất tốt.
Chỉ cần khôi phục lý trí, đích xác không có việc gì, sợ là sợ hắn lại nổi điên, xiềng xích nhà giam cũng không dùng được, dễ dàng bị huỷ sạch sẽ.
Quý Hủ có chút không thể tin được, hắn sẽ không thật sự bị xâm lấn cắt đứt ăn mòn đi? Vận khí tốt như vậy sao?
Quý Hủ nghĩ nghĩ:
- Hắn có nói khi nào trở về sao?
- Chưa nói, chỉ bảo tôi ở nhà chờ hắn.. đúng rồi, vừa rồi tôi nghe được dưới lầu có tiếng xe, không phải là cậu lái về đi?
Trì Ánh đã tiếp nhận sự thật xe báo hỏng, bằng không hắn cũng không cần cùng Tần Nghiễn An chạy bộ về nhà.
- Là xe của tôi.
Ánh mắt Trì Ánh nhìn Quý Hủ liền khác hẳn, vận khí thật tốt.
- Cậu đừng tiếp tục đi ra ngoài, ở yên trong nhà chờ anh cậu trở về.
Trình Mạch kéo Quý Hủ hỏi:
- Cậu chừng nào lại có thêm một ca ca, sao tôi lại không biết?
- Là cháu trai của Tần bà bà, mới vừa từ nước ngoài trở về không được vài ngày.
Quý Hủ muốn đi bắc giao, thuận tiện tìm Tần Nghiễn An, gặp được tiệm vàng cũng thuận tiện tìm xem có thể thu thập được thạch anh hay không.
Quý Hủ cùng Trình Mạch thu thập ba lô, vừa mở cửa thì đối diện cũng mở.
- Hai người muốn đi đâu?
Quý Hủ:
- Có chút việc, thuận tiện đi tìm Tần Nghiễn An, anh có biết hắn đi hướng nào không?
Trì Ánh lắc đầu:
- Hắn chỉ nói đi khu người sống sót tụ tập xung quanh nhìn xem, cụ thể đi chỗ nào tôi không biết. Tôi cảm thấy cậu hẳn nên ở nhà chờ hắn trở về, đừng chạy loạn..
- Hư!
Quý Hủ chợt ra dấu im lặng.
Hai người kia chợt khẩn trương, bọn hắn nghe được tiếng bước chân đi lên bậc thang.
Lúc này đối diện ba người là một khuôn mặt nữ nhân xám trắng sưng phù, hai bên vai nữ nhân còn có hai cái đầu dung hợp cùng một chỗ, ba bộ thân thể cũng dung hợp với nhau, vặn vẹo quái dị.