“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.” Cô nói.
Thấy anh vẫn giữ vẻ đề phòng, cô bất đắc dĩ: “Nếu thật sự muốn làm hại cậu, thì hôm qua đã là cơ hội tốt nhất rồi!”
Máu trên lưng lần này thấm nhanh hơn, nhìn thấy vết thương nứt ra, đau đớn chắc không ít!
Sắc mặt của A Dịch càng trở nên tái nhợt.
Không để ý đến sự từ chối của anh, cô vội đỡ lấy thân thể anh, đưa anh lên giường lần nữa, không kiềm chế được mà như kiếp trước, cô lớn tiếng: “Đừng làm loạn nữa!”
Thân thể A Dịch cứng đờ, bắt đầu im lặng trở lại.
“Hôm qua vết thương vừa mới khâu lại, bây giờ lại nứt ra, cậu nghĩ mình là làm bằng sắt chắc?”
“Tôi phải dùng kim chỉ khâu lại lần nữa, đừng nhúc nhích!”
Khi mở băng gạc ra, máu đã thấm đỏ vết thương, cô dùng bông và cồn lau sạch máu xung quanh. Quả thật, một số đường chỉ đã bị bung ra.
Không còn cách nào khác, cô đành cầm kim chỉ khâu lại lần nữa: “Đừng nhúc nhích, đau thì cắn khăn lông, cậu đó, muốn chịu khổ thêm một lần nữa sao.”
Cô bắt đầu tiếp tục khâu, lần này A Dịch không còn giãy giụa.
Sau khi khâu xong, cô lại rắc bột cầm máu và dùng băng gạc mới để băng bó.
“Đói không?” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
A Dịch nhìn cô gái xa lạ nhưng lại đối xử tốt với mình đầy khó hiểu, tại sao cô lại đối xử tốt với mình như vậy?
Cô không biết mình nguy hiểm thế nào sao? Cô...
Cô tự đưa mình vào nhà này, anh hoàn toàn có thể gϊếŧ cô và chiếm đoạt tất cả.
“Oa oa oa!” Đứa trẻ trong phòng bên cạnh bỗng khóc lớn.
Vân Ương cười với anh: “Từ từ đã, tôi giới thiệu người nhà mới cho cậu.”
Cô bế đứa trẻ vào phòng, ngồi xuống ngang tầm mắt với A Dịch: “Này nhóc, mau chào cậu của con, đây là cậu con!”
Kiếp trước, A Dịch đã cùng cô đi tìm đường cùng, thường thì cô sẽ giới thiệu cho anh về đứa bé trong trí nhớ, về vẻ ngoài thông minh và tính cách tốt bụng của nó. A Dịch chỉ ngồi lặng lẽ nghe.
Sau đó, khi cô âm thầm buồn bã, anh luôn vụng về an ủi: “Nếu tìm được nó, nó sẽ gọi tôi là cậu đúng không?”
Nghĩ lại cảnh ấy, cô cười hạnh phúc, gật đầu liên tục.
Giờ đây, cậu cháu lại gặp nhau sớm như vậy, trong tình huống khó khăn của người cậu.
A Dịch bị cách xưng hô của Vân Ương làm cho ngơ ngác: “Cậu?”
Vân Ương gật đầu: “Đúng vậy, cậu ạ, từ nay cậu là em trai tôi, còn thằng bé là cháu của cậu, phải gọi là cậu. Cậu không muốn có người nhà sao?”
Rõ ràng kiếp trước anh đã nói rằng điều anh hạnh phúc nhất là có một gia đình như của cô, là may mắn nhất đời anh. Bây giờ còn có hai người, gấp đôi niềm vui!
A Dịch cau mày, lắc đầu: “Không, tôi không phải em trai cô, nó cũng không phải cháu tôi...” Họ hoàn toàn không biết mình nguy hiểm đến mức nào.
Vân Ương biết ý anh: “Vậy cậu xem, tôi đã cứu cậu, có phải cậu nợ tôi một mạng không?”