Trải qua nhiều lần sống chết cùng nhau, tình cảm của họ dần trở nên bền chặt, như tình anh em, và họ sống nương tựa vào nhau trong suốt ba năm.
Vân Ương không phủ nhận rằng từng có lúc cô đã có tình cảm đặc biệt với A Dịch. Hắn có gương mặt thanh tú, tuấn lãng, giống hệt như những gì cô tưởng tượng về con trai mình khi lớn lên.
Mũi kim xuyên qua da thịt khiến A Dịch căng cứng vì đau. Vân Ương đặt bàn tay ấm áp lên vai hắn: “Đừng sợ, ta đang cứu ngươi. Bọn chúng không thể tìm thấy ngươi ở đây. Hiện giờ ngươi an toàn, cố gắng chịu đựng thêm một chút thôi, được không?”
Có lẽ lời nói an ủi của cô có tác dụng, A Dịch dần thả lỏng cơ thể, dù vẫn còn bất tỉnh. Đến khi cô khâu xong và khử trùng lại vết thương, A Dịch đã thấm đẫm mồ hôi, trán hắn lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Vân Ương dùng khăn lau sạch mồ hôi trên người hắn, đắp lên lưng hắn một tấm chăn mỏng. Vì vết thương ở lưng, hắn chỉ có thể nằm sấp.
Cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ và nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ sáng, trời sắp sáng rồi.
Đang lúc buồn ngủ, điện thoại lại reo lên: “Chào cô Vân, tôm hùm đất cô đặt đã xong, cô có thể đến nhận.”
Vân Ương bất đắc dĩ, đặt đứa bé vào không gian, khóa cửa và lái xe đến quán tôm hùm.
Sau khi thanh toán xong, bà chủ quán đã chuẩn bị xe tải để giao hàng tận nhà cho cô. Bà không ngừng nói về việc lần sau nếu có nhu cầu, cứ trực tiếp liên hệ với họ để được ưu đãi tốt nhất.
Vân Ương cười giả lả, tiễn bà chủ quán về rồi tự hỏi bao giờ mới được nghỉ ngơi.
Cô đặt báo thức rồi nằm xuống giường. Sau khi cho bé bú sữa và thay tã, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, đã gần trưa. Tiếng khóc rầm rì của bé đánh thức cô. Sau khi thay tã và cho bé bú, bé vẫn không yên và khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, trông có vẻ khó chịu.
“Con làm sao vậy nhỉ?” Vân Ương lo lắng, kiểm tra khắp người bé nhưng không thấy gì bất thường.
Cô nghĩ rằng bé đang bị trướng bụng. Bé đã hai tháng tuổi, đang trong giai đoạn dễ bị đầy hơi. Trước kia, cô không biết làm gì khi gặp tình huống này, nhưng giờ thì khác. Cô mở điện thoại và xem video hướng dẫn xoa bụng cho bé.
Sau khi nhẹ nhàng xoa bụng và ấn chân cho bé một lát, bé xì hơi mấy lần rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Vân Ương ôm bé vào lòng, hôn nhẹ lên chiếc áo bé mặc. Cô sợ vi khuẩn từ người lớn có thể lây cho bé, nên chỉ dám hôn qua lớp vải.
Vừa đặt bé lại giường, cô nghe thấy tiếng động lớn từ phòng bên cạnh.
A Dịch đã tỉnh!
Mắt Vân Ương sáng lên vì vui sướиɠ, cô vội chạy sang phòng bên.
A Dịch thật sự đã tỉnh, nhưng vừa mở mắt, hắn lập tức cảnh giác. Nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ, hắn cố gắng cựa quậy, nhưng vết thương ở lưng khiến hắn đau đớn, mặt hắn trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán. Vết thương mà Vân Ương đã khâu kỹ lưỡng lại bắt đầu rỉ máu, thấm đỏ băng gạc.
“Ai ai ai, đừng nhúc nhích!” Vân Ương sợ hãi vội lao tới đỡ hắn.
Theo bản năng, A Dịch định rút dao ra từ tay áo để tự vệ, nhưng trận chiến hôm qua quá khốc liệt, hắn đã dùng hết mọi vũ khí trên người. Một mình hắn đã đối mặt với mười mấy kẻ vây đánh, và việc thoát khỏi đó đã là một kỳ tích.
Nhìn thấy ánh mắt phòng bị của hắn, giống hệt như kiếp trước, Vân Ương cẩn thận tiến tới. Nhưng hắn lại lùi về phía sau, cho đến khi chạm phải mép giường và không thể lùi thêm nữa.