Chương 45: Ca Ca Mạnh Nhất, Không Thể Phản Bác

Bên trong Thất Tinh thành, con Hỏa Diễm Cự Nhân kia, để lại cho Tô Dương ấn tượng vô cùng sâu sắc! ͏ ͏ ͏ ͏

- Shhhh! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng hít một hơi khí lạnh: ͏ ͏ ͏ ͏

- Huynh đệ, ngươi gạt ta đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta lừa ngươi làm cái gì, ta đang dự định sẽ quyết tâm xin nhà trường tốt nghiệp sớm! ͏ ͏ ͏ ͏

- Rốt cuộc thì thiên phú của ngươi là gì? Nếu như ta không nhớ lầm, ngươi mới đi học được một tháng đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Việc này thì ta cũng không nhớ rõ lắm, lão sư ở Học viện cũng không nói! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Cái bộ dạng đáng ghét kia, khiến cho Uông Thiên Lãng cũng muốn đánh hắn. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng nghĩ đến sủng thú kia của Tô Dương đã đạt đến thực lực Thanh Đồng cấp, hắn bỏ qua ý tưởng này. ͏ ͏ ͏ ͏

- Người hơn ba mươi tuổi như ta, mới chỉ là Ngự Thú sư Thanh Đồng cấp... ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng che mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi thực sự quá đáng sợ! So sánh với ngươi, ta cảm giác đời này chỉ sống trên thân chó mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Việc này... Tô Dương cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào, mới không ra vẻ mình đang giả bộ! ͏ ͏ ͏ ͏

Vì vậy, hắn chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lúc trước đa tạ đội trưởng đã nhắc nhở ra bay lên trên cao, bằng không thì không chừng ta đã bị Ma Hóa chim sẻ đuổi theo rồi... ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có gì cả, ngươi chỉ mới vừa trở thành Ngự Thú sư, vẫn còn thiếu kinh nghiệm tác chiến, sau này sẽ tốt lên thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy đội trưởng, ta đi trước để đón mẹ và muội muội ta! ͏ ͏ ͏ ͏

- Được, ngươi đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏

Dân thường bên trong hầm trú ẩn, đã lần lượt xếp hàng đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhanh chóng trông thấy mẹ và muội muội của mình. ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhi tử, thật tốt quá, ngươi không sao cả! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như vừa mới trông thấy Tô Dương, đã ôm chầm lấy hắn vào trong lòng, mà muội muội Tiểu Tiểu của Tô Dương, đứng ở bên cạnh ca ca của mình. ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, ta không sao! ͏ ͏ ͏ ͏

- Để cho ta xem xem, ngươi có bị thương không! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như nói xong, kiểm tra thân thể của nhi tử. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Mẹ, không có việc gì đâu, sủng thú kia của ta biết bay, rất lợi hại, những con Ma Hóa chim sẻ kia ngay cả đυ.ng cũng không đυ.ng đến ta được. ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi, chúng ta về nhà. ͏ ͏ ͏ ͏

Trên nóc nhà của Tô Dương, cũng bị bao phủ một tầng phân chim, phân chim còn tản ra một mùi chua thối, khiến người ta vô cùng khó chịu! ͏ ͏ ͏ ͏

Trông thấy đống phân chim kia, vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu như phát điên! ͏ ͏ ͏ ͏

Nàng là một cô nương ưa sạch sẽ! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Xem ra, chúng ta phải bận rộn một trận rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, ta có một việc cần nói cho các ngươi biết! ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏

- Hôm nay trong lúc chiến đấu, thực lực của ta đã đạt đến Thanh Đồng cấp, ta muốn xin tốt nghiệp sớm, đón hai người đến nội thành Thất Tinh thành ở! ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như trợn to hai mắt nhìn nhi tử. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ngươi nói thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là thật rồi, ta lừa các ngươi làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Tiểu Tiểu hơi không dám tin, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ý ca ca là nói, sau này chúng ta có thể ở trong nội thành sao. ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng rồi, chúng ta sẽ vào nội thành ở! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ca ca, ca thực sự quá tuyệt vời! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Tiểu Tiểu nhảy dựng lên nhào vào trong lòng Tô Dương: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thực sự, ca ca là giỏi nhất! ͏ ͏ ͏ ͏

Trên mặt Trương Tú Như nở nụ cười, thế nhưng len lén lau nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi quét sạch sẽ phân chim trước sau nhà, sắc trời cũng đã xẩm tối. ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, Uông Thiên Lãng gõ cửa nhà Tô Dương. ͏ ͏ ͏ ͏

- Uông đội trưởng? Sao ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏

Kể từ khi Tô Dương mới vừa thức tỉnh không lâu, sau khi đánh chết được một con Ma Hóa chim sẻ, quan hệ giữa Uông Thiên Lãng và nhà Tô Dương cũng không tệ. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta tới tìm Tô Dương! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương làm sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là để cảm ơn hắn! ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tú Như à! Có thể ngươi không biết, Tô Dương nhà ngươi ưu tú biết bao nhiêu! Hắn đúng là anh hùng của Bạch Nghĩ trấn chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hài tử này thì anh hùng cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏

Trương Tú Như khiêm tốn nói. ͏ ͏ ͏ ͏

Thế nhưng khi nghe thấy Uông Thiên Lãng khen nhi tử nhà bà, trong lòng bà thực ra vô cùng vui vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏

Ai mà không biết, trong toàn bộ Bạch Nghĩ trấn, Uông Thiên Lãng là nhân vật có quyền thế nhất? ͏ ͏ ͏ ͏

- Sao lại không coi là anh hùng được? Nếu như không có Tô Dương, lần này thôn dân Kim Xương thôn và Quỳnh Sơn thôn của Bạch Nghĩ trấn chúng ta, có lẽ không thể nào may mắn tránh khỏi rồi... Là Tô Dương thông báo đến hai thôn trước khi ma tước ập đến! ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thật là vậy không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đương nhiên là thật rồi! Nhi tử ngươi không những cứu hai thôn dân, ở trong trấn cũng có rất nhiều người được hắn cứu... ͏ ͏ ͏ ͏

Uông Thiên Lãng hơi xấu hổ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nói cho đúng thì, hắn còn cứu ta một mạng! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏