Chương 22: Tới Ăn Ké

Khi Tô Dương đang định mang Bạo Phong Chi Ưng đi, thì một giọng nói hùng hậu ở phía sau gọi hắn lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương quay đầu thì trông thấy bốn vị Lý Manh lão sư, Đàm Quốc, Hùng Trường Phong và Lý Trung Kiệt! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão sư, có chuyện gì không? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Manh có chút xấu hổ nhẹ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương, ngươi định ra ngoài liệp sát hung thú sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! Có vấn đề gì không? ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Quốc bước lên trước, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Là thế này, Tô Dương đồng học, ngươi không cần tiến nhập hoang nguyên liệp sát hung thú nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Đệ tử lớp một nghe thấy lời Đàm Quốc nói, gần như đều dừng bước. ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ muốn nghe một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vì sao? Chúng ta tới nơi này, không phải là vì liệp sát hung thú, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Thực lực của ngươi quá mạnh mẽ, sắp gϊếŧ hết sạch hung thú trong mảnh hoang nguyên này rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Manh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu như ngươi tiếp tục đánh tiếp, các bạn học còn lại sẽ không có cách nào tiến hành rèn luyện chiến đấu, ngươi phải thông cảm cho công việc của lão sư một chút, cũng nên nghĩ cho các bạn học còn lại, van cầu ngươi đó, đừng gϊếŧ nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Manh lão sư vừa nói ra những lời này, cả lớp một đều chấn động! ͏ ͏ ͏ ͏

Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Tô Dương, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ! ͏ ͏ ͏ ͏

Đầu sỏ gây nên tình trạng số lượng Hung thú Hắc Thiết cấp trong mảnh hoang nguyên này giảm mạnh... Vậy mà lại là Tô Dương, bạn học của bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏

Có điều nhớ tới cảnh tượng trước đó không lâu, trong vòng ba phút Tô Dương đã huỷ diệt hai mươi mốt con hung thú, tất cả bạn học lớp một đều tin lời bốn vị lão sư nói! ͏ ͏ ͏ ͏

Với cách liệp sát hung thú của Tô Dương, nếu cho hắn chút thời gian, đúng là hắn có thể gϊếŧ sạch hung thú Hắc Thiết cấp. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ách... Ta không nghĩ tới chuyện này! ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bốn vị lão sư hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta bảo này, các vị lão sư, các vị không thể đi bắt thêm sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Quốc trực tiếp trợn trắng mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không cho rằng, tốc độ bắt bắt hung thú Hắc Thiết cấp của chúng ta, có thể vượt qua tốc độ gϊếŧ hung thú của hắn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiện giờ trong khu vực hoang dã này, chỉ còn lại một chút hung thú linh tinh, loại duy nhất còn tương đối hoàn chỉnh, chỉ có tộc quần Kim Cương Nghĩ, ngươi không được đυ.ng tới bọn chúng, nếu không đám lão sư chúng ta, thật sự sẽ phải đi bắt thêm hung thú Hắc Thiết cho đủ số lượng. ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Trường Phong chỉ vào Lý Manh: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi nhìn Lý lão sư chủ nhiệm lớp các ngươi xem, ngươi đành lòng để Lý Manh lão sư đáng yêu như vậy, ra ngoài kia bắt gián, bắt chuột sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Manh làm ra biểu cảm đáng thương rất tự nhiên, cầu xin tha mạng... ͏ ͏ ͏ ͏

Vô cùng đáng yêu! ͏ ͏ ͏ ͏

Đã làm giáo viên chủ nhiệm còn cố ý tỏ vẻ đáng yêu... Vậy cũng được sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương hoàn toàn hết cách! ͏ ͏ ͏ ͏

Bốn vị lão sư có thể nói chuyện đạo lý với hắn như vậy, đã rất tôn trọng hắn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn thở dài bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Vậy ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để ta nhàn rỗi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏

- Còn có thể làm sao nữa! ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Quốc thân thiết ôm lấy bả vai Tô Dương, kéo hắn đi về phía biệt thự: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi, chúng ta đi uống vài chén! ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Trường Phong và Lý Trung kiệt cũng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng, chúng ta đi uống vài chén! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lý Manh lão sư cũng đi cùng đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- À, được! ͏ ͏ ͏ ͏

Trước khi đi, Lý Manh còn nói với những đệ tử khác trong lớp một: ͏ ͏ ͏ ͏

- Số lượng hung thú trong khu vực hoang dã này đã giảm đi rất nhiều, chỉ có đàn Kim Cương Nghĩ vẫn chưa bị Tô Dương làm hại, các ngươi có thể đi quanh khu vực tổ kiến xem thử, nhưng mà phải chú ý an toàn! ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi Lý Manh đi khỏi, đám đệ tử lớp một còn lại đều bùng nổ! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lý lão sư vừa nói gì? Là Tô Dương đã gϊếŧ sạch hung thú? ͏ ͏ ͏ ͏

- Không phải gϊếŧ sạch! Chỉ là gϊếŧ phần lớn! ͏ ͏ ͏ ͏

- Tô Dương đúng là một tên biếи ŧɦái! Chẳng trách mấy hôm nay, tiểu đội chúng ta tìm mãi mới thấy con mồi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta liên thủ với sủng thú đánh bại hung thú Hắc Thiết hạ phẩm còn hơi khó, vậy mà Tô Dương đã bắt đầu tàn sát hung thú Hắc Thiết thượng phẩm rồi, có còn vương pháp không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chênh lệch giữa ta và hắn, lớn như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Trần Hạo! Trần Hạo! Không phải ngươi nói, ngươi có thể đánh mười tên Tô Dương sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta chỉ ao ước được uống rượu cùng với Tô Dương và Lý Manh lão sư? ͏ ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏ ͏

Trong biệt thự số hai, mùi thịt tràn ngập bốc lên từ trong chiếc nồi lớn đang sôi ùng ục. ͏ ͏ ͏ ͏

Tô Dương bưng bát cơm lên ăn, ngồi bên nồi lẩu, nhìn bốn vị lão sư. ͏ ͏ ͏ ͏

Khi thức giấc, hắn đã ăn sáng rồi, bây giờ mới mười giờ, hắn không đói lắm. ͏ ͏ ͏ ͏

- Ăn đi ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão sư, mọi người đều chưa ăn sáng sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Đàm Quốc lão sư cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tài nấu nướng của Hùng lão sư rất giỏi, mỗi ngày sau khi dạy học xong chúng ta đều chạy tới nơi này của hắn ăn chực! ͏ ͏ ͏ ͏