Chương 18: Thăng Hắc Thiết Cấp Thượng Phẩm! Sao Ngươi Có Thể Bay Lên...

“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, đã gϊếŧ chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết trung phẩm, + 10 điểm kinh nghiệm!”

“Đinh! Sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, gϊếŧ chết Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết trung phẩm, + 10 điểm kinh nghiệm!”

“Đinh! Chúc mừng kí chủ, sủng thú Bạo Phong Chi Ưng của ngươi, thành công tiến hóa lên Hắc Thiết thượng phẩm!”

Sau năm ngày, Tô Dương nghe được tiếng thông báo của hệ thống, cuối cùng Bạo Phong Chi Ưng đã tích cóp đủ kinh nghiệm, thăng cấp lên Hắc Thiết thượng phẩm!

Hung thú trong hoang nguyên này, đều bị các Ngự Thú sư của Thất Tinh thành càn quét qua một lượt rồi, chỉ còn lại hung thú Hắc thiết cấp.

Hung thú Hắc Thiết cực phẩm, căn bản Tô Dương chưa hề gặp được một con nào, hung thú Hắc Thiết thượng phẩm, cũng cực kỳ thưa thớt, nếu như không phải do Bạo Phong Chi Ưng là sủng thú Phi hành hệ, hơn nữa thị lực vượt qua hung thú bình thường rất nhiều, chắc chắn Tô Dương muốn gặp được một con hung thú Hắc Thiết thượng phẩm cũng cực kỳ trắc trở!

Trong hoang nguyên này, hung thú Hắc Thiết hạ phẩm vẫn phổ biến nhất!

Cho nên để tích được ba trăm điểm kinh nghiệm, Tô Dương đã phải mất thời gian năm ngày.

Nhưng Bạo Phong Chi Ưng thăng cấp rất chậm sao?

Dĩ nhiên là không phải!

Bây giờ sủng thú của đệ tử lớp một, phần lớn đều là Hắc Thiết hạ phẩm.

Quá trình trưởng thành của một gã Ngự Thú sư, thật ra rất chậm rãi.

Tiêu chuẩn tốt nghiệp của đệ tử Học viện trong Thất Tinh thành, chỉ cần là trong thời gian ba năm, tăng thực lực của sủng thú lên tới Hắc Thiết thượng phẩm.

Tuy rằng như vậy, nhưng hàng năm vẫn có Ngự Thú sư không tốt nghiệp được!

Qua đó có thể thấy được việc tăng thực lực của sủng thú, trắc trở đến mức nào!

Thực lực của Tô Dương có thể tăng lên nhanh như vậy, không thể bỏ qua công lao của hệ thống bồi dưỡng sủng thú thăng cấp dựa vào điểm kinh nghiệm!

- Lệ!!!

Dường như Bạo Phong Chi Ưng cũng cảm nhận được thực lực của mình tăng lên, nó vui sướиɠ bay lượn trên không trung.

Khi thì chui vào trong tầng mây, khi thì lướt qua mặt đất...

Đợi đến khi bình tĩnh lại, nó hạ xuống trước mặt Tô Dương, dùng đầu thân mật cọ vào mặt Tô Dương.

Ngoài Tô Dương ra, Bạo Phong Chi Ưng không cho phép bất kỳ kẻ nào thân cận với mình.

Sau khi ăn tươi một con Hôi Xỉ Thử, mặt trời cũng sắp xuống núi.

- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên quay về thôi!

Tô Dương đang định đi, Bạo Phong Chi Ưng lại dùng cánh ngăn cản hắn.



Tô Dương nghi ngờ hỏi:

- Ngươi định mang ta bay thử sao?

Bạo Phong Chi Ưng gật đầu, lại cọ đầu vào mặt Tô Dương, nhìn có chút nũng nịu.

- Được rồi! Nhưng mà ngươi đừng làm đau ta nhé!

Tô Dương cảnh cáo:

- Còn nữa, đừng bay cao quá, nếu thật sự không kéo ta bay nổi, ta cũng có thể an toàn.

Bạo Phong Chi Ưng đập cánh, lại bay lên trên bầu trời.

Tô Dương đứng tại chỗ, giang hai cánh tay ra, lớn tiếng hô:

- Đến đây đi!

Bạo Phong Chi Ưng lập tức lao xuống, vươn hai móng vuốt ra, túm lấy hai vai Tô Dương, sau đó mang theo Tô Dương bay lên bầu trời!

Tô Dương mở mắt, nhìn thấy mặt đất đang dần dần cách xa, từng bước tới gần tầng mây...

- Đây chính là cảm giác bay lượn sao?

Cuồng phong đập vào mặt, khiến Tô Dương có chút khó thở.

- Lệ!!!

- Này! Chim ngốc! Chim ngốc! Đừng bay cao quá! Đừng bay cao quá!

Sau khi Chờ Bạo Phong Chi Ưng mang theo Tô Dương bay thấp xuống một chút Tô Dương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bình thường, sủng thú muốn cõng Ngự Thú sư phi hành, thực lực ít nhất phải đến Bạch ngân cấp, Hoàng kim cấp, hơn nữa sủng thú nhất định phải là sủng thú phi hành cỡ lớn.

Tô Dương chọn loại sủng thú phi hành này, ngoại trừ có chút mưu lợi ra, nguyên nhân quan trọng nhất, vẫn là do Bạo Phong Chi Ưng đặc biệt!

Bạo Phong Chi Ưng của Tô Dương, có thể hình lớn hơn so với hung thú loại chim cùng cấp!

Hơn nữa, Bạo Phong Chi Ưng có thể chưởng khống năng lượng phong hệ!

Sau khi tới hoang nguyên, chiến đấu với rất nhiều Ma Hóa chim sẻ, Tô Dương phát hiện ra, thương tổn do phong nhận của Bạo Phong Chi Ưng Hắc Thiết trung phẩm tạo ra, có lực phá hoại gấp mười lần Ma Hóa chim sẻ Hắc Thiết trung phẩm thông thường!

Hơn nữa phong nhận do Ma Hóa chim sẻ Hắc Thiết trung phẩm bình thường phát ra, cho dù bắn trúng Bạo Phong Chi Ưng, cũng rất khó có thể sinh ra thương tổn mang tính thực chất đối với Bạo Phong Chi Ưng!

Tăng cường hiệu quả kỹ năng phong hệ, cùng với miễn dịch thương tổn từ kỹ năng phong hệ, đây mới là năng lực chân chính của "Phong Bạo Chi Tử" thiên phú Thần cấp.

Có thể nói, Bạo Phong Chi Ưng là khắc tinh của tuyệt đại đa số hung thú phong hệ!



Đúng lúc này, Tô Dương trông thấy hình như có cuộc chiến đấu ở phía xa xa.

- Đi, chúng ta đi xem một chút!

Từ đằng xa, ở trên không trung Tô Dương đã trông thấy, một đám Kim Cương Nghĩ đỏ như lửa đang điên cuồng truy kích một đám Ngự Thú sư trẻ tuổi.

Trải qua nhiều ngày tìm tòi như vậy, Tô Dương đã biết, trong hoang nguyên này có một tổ Kim Cương Nghĩ, mỗi ngày đều có Kim Cương Nghĩ được phái ra ngoài tìm thức ăn.

Với tính cẩn thận trời sinh, Tô Dương chưa từng tới gần quá tổ của Kim Cương Nghĩ, bởi vì bên ngoài tổ của Kim Cương Nghĩ, đều có Phi Nghĩ hộ vệ.

Nếu như có ít Phi Nghĩ hộ vệ, Tô Dương sẽ không sợ.

Nhưng vấn đề là, Phi Nghĩ hộ vệ là lực lượng tinh nhuệ của tổ kiến, thực lực không tầm thường, hơn nữa mỗi ngày khi bọn chúng xuất hiện, bình thường đều là hàng trăm hàng ngàn con, là kiểu rậm rạp chằng chịt bò ra ngoài!

Tô Dương nhìn lướt qua đội Kim Cương Nghĩ, tổng cộng có hai mươi mốt con.

Chỉ có một con thực lực mạnh nhất, đạt đến Hắc Thiết thượng phẩm, hai mươi con còn lại, có cả Hắc Thiết trung phẩm và Hắc Thiết hạ phẩm.

Đám đồng học bị Kim Cương Nghĩ đuổi gϊếŧ kia đúng là đáng thương!

- Chạy mau! Bọn chúng đuổi theo tới rồi!

- Mẹ kiếp! Sao chúng ta lại đυ.ng phải một đám Kim Cương Nghĩ thế này?

- Tại sao không có ai tới cứu chúng ta?

- Cứu mạng!

"..."

Tô Dương nhìn thoáng qua, thấy người chạy trước tiên là người hắn quen biết!

Không ngờ, nàng ta còn chạy rất nhanh!

- Lớp trưởng này, có cần giúp một tay hay không?

- Lúc này đã là lúc nào rồi, ai có thể giúp được chúng ta? Không cần nói nữa, giữ vững nhịp điệu, chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy, nói không chừng những đám Kim Cương Nghĩ kia chỉ đuổi tới nửa đường sẽ không đuổi nữa...

Trương Nhược Lâm nói hết lời, rồi chạy thêm mấy bước nữa, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại!

Tại sao Tô Dương cũng ở chỗ này?

Hắn đến đây từ lúc nào?

Nàng ta quay đầu, nhìn Tô Dương đang lơ lửng giữa không trung, hai chân cách mặt đất, song song với mình, vẻ mặt lập tức như gặp phải quỷ...

- Tô Dương... Sao ngươi lại biết bay?