Chương 15: Nhiều Tinh Hạch Lắm! Ta Cũng Không Biết Nên...

Không mua đồ ở chỗ này, là chuyện không thể nào.

Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, sợ rằng không còn siêu thị thứ hai.

Cho nên, đám đệ tử kiêu ngạo của lớp một, chỉ có thể vừa chửi mẹ nó trong lòng, vừa nộp ra hung thú vất vả lắm mới săn gϊếŧ được.

- Hay là chúng ta đổi đồ ăn trước? Chăn đệm không cần cũng được!

- Thôi chúng ta không tắm nữa! Tạm chấp nhận vậy đi!

Lưu Tử Hiên ra vẻ đáng thương đến tìm lớp trưởng:

- Trương Nhược Lâm, hôm nay chúng ta không có thu hoạch gì, có thể cho chúng ta vay chút đồ ăn trước được không? Mai chúng ta sẽ trả cho các ngươi!

Nói ra thì, tiểu đội của Lưu Tử Hiên cũng không may mắn, sủng thú của bọn họ, tốc độ không nhanh, ban ngày gặp được mấy con Hôi Xỉ Thỏ, nhưng mà đều để chúng trốn thoát!

Trương Nhược Lâm do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý:

- Ta cho các ngươi một chút bánh mỳ nhé!

"..."

Bởi vì siêu thị thực sự quá xấu xa, số con mồi bọn họ săn gϊếŧ được lại quá ít, cho nên rất nhiều đệ tử chỉ có thể chọn lấp đầy bụng trước!

Sau khi giao dịch xong, có người nhắc tới Tô Dương.

- Hình như Tô Dương vẫn chưa về!

- Hình như đúng thế thật!

Có đệ tử bất mãn với Tô Dương nói:

- Ta nhớ, hắn ra ngoài một mình, bây giờ vẫn chưa quay về, không phải là vì không có thu hoạch gì chứ?

Trần Hạo học cùng lớp nói:

- Hắn gặp phải vận cứt chó, mới nhặt được một con sủng thú phi hành có tiềm lực Hoàng Kim, bằng không người như hắn, ta có thể đánh mười tên!

Tô Dương, vẫn luôn không hợp với phần lớn người trong lớp một.

Hắn xuất thân bình dân, nhưng mà thực lực lại cường hãn, vừa vào trường học, đã đánh bạn học hơn nửa lớp.

Con muội nhà giàu trong lớp một rất bài xích hắn!

- Tuy rằng ta cũng không thích Tô Dương, nhưng mà thực lực của Tô Dương thực sự rất mạnh!

Tống Đinh Lâm vừa gặm bánh mì, vừa nói:

- Một mình hắn, quá nửa vẫn có thể săn gϊếŧ được hung thú, có điều chắc chỉ gϊếŧ được hung thú Hắc Thiết hạ phẩm!

Trương Nhược Lâm phản đối:

- Cũng chưa chắc, nói không chừng Tô Dương có thể săn gϊếŧ được một con Hắc Thiết trung phẩm thì sao?

"..."

Đúng lúc này, bốn vị lão sư đang đứng ở cửa doanh trại cuối cùng đã trông thấy được bóng dáng Tô Dương.

Đàm Quốc nhìn thấy con mồi trên vai Tô Dương cười nói:

- Trên người không bị thương, còn săn gϊếŧ được Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm, đứa nhỏ này rất giỏi!

Lý Manh cũng cười nói:



- Đương nhiên là hắn không kém rồi, ngày khai giảng đầu tiên, hắn đã đánh hơn hai mươi bạn học trong lớp!

Hùng Trường Phong chậc chậc gật đầu nói:

- Được đấy!

Bốn vị lão sư trông thấy Tô Dương về, thì trực tiếp qua đó.

Rất nhanh, Tô Dương đã vào trong siêu thị trước mặt bao nhiêu người.

- Trời ạ, con Hôi Xỉ Thỏ kia lớn quá!

- Ít nhất cũng phải là Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết trung phẩm nhỉ?

- Khả năng không chỉ như vậy!

- Một mình hắn sao có thể làm được?

"..."

Đám đệ tử lớp một đều kinh ngạc, nhìn Tô Dương khiêng Hôi Xỉ Thỏ đi tới trước quầy.

Nhân viên thu ngân nhìn Hôi Xỉ Thỏ một cái nói:

- Không tệ, Hôi Xỉ Thỏ Hắc Thiết thượng phẩm, ngươi muốn đổi thứ?

- Cái gì? Vậy mà Tô Dương lại gϊếŧ được một con hung thú Hắc Thiết thượng phẩm?

- Đùa à? Chắc chắn là do hắn may mắn, nhặt được thôi.

- Không phải hắn gian lận chứ?

"..."

Vô số đệ tử lớp một, đều nảy sinh nghi ngờ đối với việc Tô Dương có thể gϊếŧ chết hung thú Hắc Thiết thượng phẩm!

Phải biết rằng, bọn họ đại khái là đồng thời giác tỉnh, đồng thời ký kết sủng thú, mới chỉ chưa đầy một tháng!

Sủng thú của bọn họ vừa mới sinh ra chưa đến một tháng, thực lực căn bản còn kém hung thú dã ngoại.

Hiện giờ bọn họ vây gϊếŧ một con hung thú Hắc Thiết hạ phẩm, đều phải cố hết sức, kết quả Tô Dương lại có thể mang theo sủng thú liệp sát hung thú Hắc Thiết thượng phẩm!

Sao có thể có chuyện này được?

Đối mặt với nghi vấn của mọi người, Tô Dương khinh thường trả lời.

Căn bản là hắn không quan tâm!

Hắn nói với nhân viên thu ngân nữ có vẻ ngoài thanh tú kia:

- Ta còn những thứ này nữa!

Nói xong, hắn cởi ba lô ra, đổ lên quầy!

Rào rào rào!

Rào rào rào!

Vô số tinh hạch hung thú rơi xuống quầy hàng.

Âm thanh ấy cũng đánh thẳng vào đầu tất cả mọi người có mặt ở chỗ này!

Nhiều tinh hạch quá!

Quá quá nhiều tinh hạch!



Rất nhiều người đang ngồi chồm hổm dưới đất, nhai nuốt bánh mì như Lưu Tử Hiên và thành viên trong tiểu đội của hắn đều đứng dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn tinh hạch sáng lấp lánh trên quầy.

- Tổng cộng là ba mươi mốt viên tinh hạch, có năm viên tinh hạch hung thú Hắc Thiết trung phẩm, hai sáu viên tinh hạch của hung thú Hắc Thiết hạ phẩm, cộng với thi thể hoàn chỉnh của hung thú Hắc Thiết thượng phẩm, ta tính cho ngươi bằng hai viên tinh hạch Hắc Thiết thượng phẩm!

Nhân viên thu ngân nữ lộ ra nụ cười nịnh nọt:

- Xin hỏi vị đại nhân này, ngài cần thứ gì?

Không có cách nào cả!

Ai bảo trong ba mươi chín người thuộc lớp một, ngoài Tô Dương ra, thu hoạch của ba mươi tám người còn lại cộng vào, cũng kém Tô Dương xa tít mù tắp chứ!

Thực lực của Tô Dương, chắc chắn đã bỏ xa những người khác!

Tô Dương tuyệt đối là khách hàng lớn của siêu thị các nàng!

Có thể coi như Thượng Đế!

- Có đề cử nào tốt không?

- Có đề cử khách hàng thuê biệt thự nhỏ chúng ta xây dựng, bên trong biệt thự có phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh, đồ dùng trong nhà đầy đủ hết, nước sinh hoạt được cung cấp miễn phí, nhưng số lượng có hạn!

- Giá thuê thế nào?

- Một viên tinh hạch hung thú Hắc Thiết thượng phẩm có thể cho thuê mười ngày!

A...

Những đệ tử khác của lớp một đều hít một hơi khí lạnh!

Đúng là quân ăn cướp mà!

- Thuê tạm mười ngày!

- Vâng, quý khách!

Nữ thu ngân đưa cho Tô Dương một chùm chìa khoá, trên chìa khóa có đánh số 5:

- Quý khách còn cần gì nữa không?

- Trong biệt thự có đồ gia vị không?

- Ách... Không có!

- Muối ăn, bột ngọt, hành, gừng, thì là... Các ngươi có không?

Nhân viên thu ngân nữ kinh ngạc nhìn Tô Dương gật đầu nói:

- Những thứ này chúng ta đều có cả!

- Vậy thì mỗi thứ cho ta một phần, số tinh hạch còn lại cho ta năm chai nước khoáng... Sau đó... Sau đó...

Tô Dương vò đầu:

- Tinh hạch nhiều quá, ta không biết tiêu thế nào... Nếu không thì tinh hạch của con hung thú kia ngươi cầm lấy, thi thể giao cho ta, số tinh hạch còn lại gửi tạm ở chỗ ngươi.

Nghe một chút xem?

Đây là tiếng người sao?

Đám đệ tử lớp một ở sau lưng Tô Dương, ước ao đố kị đỏ cả mắt.

Đột nhiên bọn họ cảm thấy, mì ăn liền, bánh mì trong tay không còn thơm nữa!