Trong đám người, Ngô Chí Hào sờ cằm, vừa nãy cậu ta cũng nhìn thấy một màn kia.
"Không phải Phương Bình gây ra chuyện gì đấy chứ?"
Trong lòng Ngô Chí Hào suy đoán, cũng không thật chắc chắn, dù sao vừa nãy bên đó có học sinh khá giỏi Nhất Trung Thụy Dương.
...
Nghe những học sinh này xì xào bàn tán, lại nhìn Phương Bình mặt mày vô tội.
Đàm Chấn Bình hơi đau đầu, mở miệng nói: "Tất cả mọi người về đội ngũ, chuẩn bị kiểm tra sức khoẻ!"
Khi người khác rời đi như kẻ mất hồn, Phương Bình cũng muốn chuồn đi, Đàm Chấn Bình mở miệng nói: "Phương Bình đợi một chút đã!"
Phương Bình bước chậm lại, quay người cười khan: "Chú Đàm..."
Đàm Chấn Bình nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, lúc lâu sau mới nói: "Biểu hiện rất tốt..."
"Chỉ là hơi quá tốt rồi!" Trong lòng Đàm Chấn Bình bổ sung một câu.
"Khí Huyết Đan, cháu muốn bây giờ, hay là..."
"Bây giờ!"
Mắt Phương Bình tỏa sáng, vội vàng tiếp một câu.
Không muốn bây giờ, quay đầu ông quỵt nợ thì làm thế nào!
Đàm Chấn Bình cũng không để ý, tiện tay móc trong túi ra một bình thuốc nhỏ ném cho Phương Bình.
Thấy Phương Bình giống như có ý mở ra kiểm tra, Đàm Chấn Bình kìm không được xoa xoa Thái Dương!
Ta còn có thể lừa cậu sao?
Cũng may, cuối cùng Phương Bình không mở bình thuốc ra, mà trực tiếp nhét vào trong túi.
Trên thực tế, không mở ra, Phương Bình cũng biết thật giả.
Nếu thật sự điểm tài phú không tăng lên, có lẽ Phương Bình sẽ muốn tìm Đàm Chấn Bình nói chuyện ngay lập tức.
Cầm được Khí Huyết Đan, chuyện lúc trước, xem như kết thúc triệt để.
Đàm Chấn Bình muốn nói vài câu, cuối cùng vẫn không nói, khoát tay một cái: “Kiểm tra sức khoẻ xong rồi nói."
Phương Bình gật đầu, rồi quay người trở về đội ngũ.
Cậu ta vừa đi, hai lãnh đạo An Bình và Hưng Khê mới bước tới, ánh mắt không có ý tốt nhìn Đàm Chấn Bình chằm chằm.
Đàm Chấn Bình bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn tôi, trước đó tôi cũng không biết khí huyết của cậu ta cao như vậy.
Mặt khác, cậu ta và vị Nam Giang Võ Đại kia có liên quan..."
"Ai?"
Hai người vô ý nói một câu, sau đó võ giả dẫn đội An Bình nhíu mày nói: "Vương Kim Dương?"
"Ừ"
Được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa.
Vương Kim Dương yêu nghiệt đó, mấy ngày trước vừa đoạt được chức phó hội trưởng hội võ đạo Nam Giang Võ Đại, việc này đã lan truyền trong giới võ đạo rồi.
Hội võ đạo Nam Giang Võ Đại không giống hội nhóm sinh viên đại học bình thường.
Hội học sinh mặc dù có quyền lợi, nhưng vẫn bị trường học quản chế.
Nhưng Nam Giang Võ Đại là đại học chuyên khoa võ, quyền hành hội võ đạo rất lớn, dường như có thể chia ba - bảy với tầng lớp quản lý trường học.
Bao gồm phân phối tài nguyên, kinh doanh sản nghiệp trường học... hội võ đạo đều sẽ tham dự vào.
Vương Kim Dương giành được chức phó hội trưởng hội võ đạo, mục đích là chức hội trưởng, ai cũng thấy được.
Một khi Vương Kim Dương quản lý hội võ đạo, ba năm tới, Vương Kim Dương quản lý hội võ đạo có thể thu được không ít lợi ích, sau khi tốt nghiệp có thể đạt tới cảnh giới gì, dường như có thể đoán trước.
Vương Kim Dương một năm lên những ba cấp, bọn họ không thể chọc nổi.
Đối phương có quan hệ với Vương Kim Dương, cho dù biểu hiện nằm ngoài dự tính của bọn họ, cũng không cần truy hỏi.
Chỉ là vừa nghĩ tới khí huyết Phương Bình mới bộc phát, dường như đã áp chế toàn bộ hạt giống Võ Đại của Thụy Dương...
Võ giả An Bình hơi hâm mộ nói: "Sắp đến cấp một, một khi tiến vào Võ Đại, không đến ba tháng, nhất định có thể đột phá.
Thí sinh võ giả Nam Giang hàng năm không có mấy người, chỉ xem khí huyết, e là ở Nam Giang có thể xếp vào mười vị trí đầu rồi!"
Trong Thụy Dương, tỉnh Nam Giang không phải hàng đầu, cũng không tính quá lạc hậu, trình độ trung bình.
Tỉnh lị Giang Thành, dường như hàng năm đều có thí sinh võ giả.
Mấy thành phố lớn khác, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện.
Có khi, toàn tỉnh có hai ba võ giả, nếu nhiều hơn, bảy tám cũng có.
Hiện tại năm sau mạnh hơn năm trước, theo trình độ cũ, Phương Bình xếp vào mười vị trí đầu không tính là quá khó.
Nói xong, vị lãnh đạo An Bình lại nói: "Kiểm tra văn hóa thế nào?"
Đàm Chấn Bình suy nghĩ rồi nói: "Cũng tạm được, nếu đạt điểm chuẩn, có lẽ hai trường lớn cũng không từ chối."
"Ông khẳng định sẽ vào được hai trường lớn?"
Võ giả An Bình nhíu mày: "Vào Nam Giang Võ Đại, đợi Vương Kim Dương rời đi, nối nghiệp hội võ đạo, cũng chưa chắc không có khả năng."
"Như thế khó mà nói, được rồi, những việc này cũng không cần chúng ta quan tâm."
Trong lòng Đàm Chấn Bình tính toán một hồi, cũng không có tiếp tục suy nghĩ sâu.
Tính toán khả năng có quan hệ với Kim Dương Vương, không phải việc một cấp một võ giả như hắn cần quan tâm.
Nếu như hội trưởng Hội võ đạo Nam Giang Võ Đại hai khóa liên tiếp đều là người Dương Thành, vậy Dương Thành cũng sẽ có lợi ích.
Bất luận Phương Bình đi Nam Giang Võ Đại, hay vào hai trường lớn, việc này cũng đã vượt khỏi phạm vi của bọn họ rồi.
Lúc này, ba người đều thoáng hoài nghi, Phương Bình chính là người được Vương Kim Dương chọn để chuẩn bị cho bố cục tiếp theo.
Về phần tại sao không chọn người ở Võ Đại, quá đơn giản rồi, bây giờ Vương Kim Dương mới năm thứ nhất đại học, nâng đỡ ai, người đó cũng không thể kế tục cậu ta.
...
Nam Giang Võ Đại.
Vương Kim Dương vừa mở cửa bước ra, bỗng nhiên hắt hơi một cái, làm cho không ít người liếc nhìn.
Lão Vương là võ giả cấp ba, thế mà bị cảm rồi?
Vương Kim Dương vuốt vuốt mũi, ánh mắt sâu xa liếc nhìn phó hội trưởng tiền nhiệm ở phía sau.
Tên này, chửi thầm mình sao?
Cảm giác của võ giả rất nhạy cảm, có thể kí©h thí©ɧ mình hắt hơi, ác ý không ít nhỉ!
Trên mặt Lão Vương mang ý cười, ý vị sâu xa liếc nhìn phó học trưởng mất chức vào tay mình, còn muốn xoay người à?
Thanh niên bị Vương Kim Dương liếc nhìn, sắc mặt hơi khó coi!
"Mẹ kiếp, chiếm vị trí phó hội trưởng của mình còn chưa đủ à, còn muốn đuổi cùng gϊếŧ tuyệt hay sao?"
Trong lòng thanh niên tức giận, chờ thân thể ta rèn luyện xong, sớm muộn sẽ phục thù!
Bầu không khí cổng hội võ đạo nhất thời trầm xuống.
...
Phương Bình quay lại đội ngũ, nên không biết việc của Nam Giang Võ Đại.
Không thấy ánh mắt phức tạp mấy người Chu Bân, Phương Bình bắt đầu ngưng thần xem xét bảng số liệu của mình:
Tài phú: 2270000
Khí huyết: 147 cal (149 cal)
Tinh thần: 170 hz (172 hz)
Mấy ngày trước, Phương Bình tu luyện phung phí, giá trị tài phú tiêu hao nhanh chóng, chỉ còn lại có 220 vạn.
Vừa nãy lấy được Khí Huyết Đan, giá trị tài phú tăng trưởng 7 vạn nữa.
Lần này không giống với lần trước, lần trước dùng quá nhiều thuốc, Phương Bình cũng không biết hệ thống rốt cuộc làm sao tính ra, giá trị cụ thể các loại thuốc là bao nhiêu cũng không rõ ràng.
Bây giờ chỉ có mỗi viên Khí Huyết Đan, lúc này Phương Bình mới rõ ràng, hệ thống tính giá trị Khí Huyết Đan là 7 vạn.
"Sau này có thể đầu cơ buôn bán không?"
Trong lòng Phương Bình lẩm bẩm một câu, hệ thống đánh giá giá trị Khí Huyết Đan bình thường là 7 vạn.
Theo cách tính của hệ thống, chứng minh có thể dùng 7 vạn đổi lấy Khí Huyết Đan.
Mang Khí Huyết Đan ra buôn bán, bán cho người không có, bình thường đều là 10 vạn.
Nếu có thể đầu cơ trục lợi, nếu cậu ta có thể dùng giá 7 vạn mua một viên Khí Huyết Đan, sau đó lại bán đi, chẳng những có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm không ít giá trị tài phú.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không nói cậu ta không có mối làm ăn này, cho dù có, đầu cơ trục lợi lượng lớn thuốc là phạm pháp.
Người bình thường chỉ có thể đi hiệu thuốc mua thuốc.
Trên tay Phương Bình cho dù có lượng thuốc lớn, bán đi một lượng nhỏ, không gây chú ý thì không việc gì.
Một khi đầu cơ trục lợi lượng lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày thứ hai cục điều tra và truy bắt sẽ mời cậu ta uống trà.
Nhưng việc này Phương Bình chỉ để trong lòng, nếu có cơ hội, ngược lại có thể thử một chút.
Chuyển sự chú ý khỏi giá trị tài phú, Phương Bình lại liếc mắt nhìn khí huyết và lực tinh thần.
Vừa bộc phát một lần, không tiêu hao quá nhiều, 2 cal khí huyết và 2 hz lực tinh thần.
Tiêu hết 4000 giá trị tài phú để bổ sung tiêu hao, khóe môi Phương Bình hơi nhếch lên.
Lần làm ăn này không lỗ, kiếm lời một viên Khí Huyết Đan không nói, còn có 66000 giá trị tài phú, dù thế nào đã bù đắp được giá trị tài phú cực lớn bị tiêu hao gần đây.
Mặt khác bây giờ khí huyết của mình là 149 cal, cũng không biết còn phải tu luyện mấy lần nữa mới có thể đột phá đến 150 cal.