Chương 77: Xuất phát

Lúc trước, Phương Bình còn mong kỳ thi khoa võ đến chậm chậm một chút, bây giờ cậu hận không thể lập tức kết thúc kỳ thi này, tiến vào Võ Đại.

Dương Thành quá nhỏ rồi!

Nhỏ đến mức người người đều biết võ giả, nhưng lại chẳng gặp được mấy người.

Nhỏ đến mức một sinh viên Võ Đại như Vương Kim Dương ở Dương Thành cũng có thể nghênh ngang mà đi, thậm chí cũng không cần biểu diễn thực lực.

Vào Võ Đại, thế giới mà cậu còn chưa biết rõ!

Đây là ý nghĩ duy nhất của Phương Bình bây giờ!

Mấy ngày sau đó không cần đi học, Phương Bình đều dành thời gian tu luyện.

Thời gian chớp mắt trôi qua, ngày 29 tháng 4.

Buổi tối, Cảnh Hồ Viên.

Lý Ngọc Anh giúp đỡ con trai sắp xếp quần áo, vẫn không có chút yên lòng nào nói: “Bình Bình, con thật sự không cần mẹ đi cùng con sao?”

“Mẹ lần này nhà trường đã sắp xếp toàn bộ từ ăn tới ngủ, thật sẹ không cần phiền mẹ đi theo đâu.”

"Nhưng mà..."

Lý Ngọc Anh vẫn không yên tâm lắm khi để con trai một mình đi xa nhà.

Phương Viên bên cạnh lại bắt đầu ăn nói hàm hồ: “Mẹ, nói không chừng ngày 3 là Phương Bình đã trở về rồi, cần gì mẹ đi theo chứ…”

Phương Bình trừng mắt nhìn con bé, Lý Ngọc Anh cũng oán trách nói: “Nói bậy nói bạ!”

Ngày 1 kiểm tra sức khoẻ, ngày 3 ra kết quả chính thức.

Nếu như không đậu được vòng kiểm tra sức khoẻ, ngày 3 sẽ trở về.

Nhưng nếu đậu rồi, vậy sẽ phải tiếp tục ở lại Thuỵ Dương, chờ ngày 7 làm thực trắc, ngày 10 kiểm tra kiến thức chuyên môn.

Ở lại Thuỵ Dương bao lâu, đồng nghĩa với việc đậu bao nhiêu vòng.

Ở lại càng lâu, càng có hy vọng đậu Võ Đại.

Bị mẹ và ông anh mình trừng mắt, Phương Viên chột dạ nói: “Chẳng phải con đang nói khích Phương Bình, để ảnh có thể ở lại Thuỵ Dương thêm mấy ngày sao…”

"Nói xong, Phương Viên lại bắt đầu phấn khích, thử dò xét hỏi: "Phương Bình, hay là em đi với anh nha, chăm sóc cho anh?"

"Em chăm sóc anh?"

Sắc mặt Phương Bình biến thành màu đen, anh mày phế lắm chắc mà phải dắt mày theo chăm sóc anh!

Vốn chẳng định tiếp lời con bé, nhưng không ngờ Lý Ngọc Anh hơi bị lung lay tâm ý nói: "Bình Bình, hay là..."

"Mẹ!"

Phương Bình lập tức ngắt lời nói: "Với tính khí của Phương Viên, ai chăm sóc ai còn phải nói hay sao ạ, nó không mang lại rắc rối cho con là may lắm rồi.

Hơn nữa, ngày mai nó còn phải đi học, sao mà đi theo con được chứ."

"Phương Bình!"

Phương Viên có chút không vui nói: "Anh đừng quên, mấy ngày nay đều là em giặt quần áo cho anh…"

"Sao em không nói luôn, giặt một bộ đồ lấy bao nhiêu tiền hả?"

Phương Bình lườm con bé, hai ngày trước Phương Viên nghỉ ở nhà, mỗi lần Phương Bình luyện công đều phải thay quần áo, cậu cũng chẳng muốn tự giặt.

Cuối cùng nha đầu nhỏ này xung phong nhận việc giặt đồ giúp, đương nhiên, tính phí theo bộ.

Đối mặt với ánh mắt chất vấn của mẹ, Phương Viên lần thứ hai hơi bị chột dạ: "Là em giúp anh giữ tiền, ai lại đi thu tiền của anh…"

Phương Bình dở khóc dở cười, cũng không vạch trần nó.

Đến khi thu dọn quần áo xong xuôi, Lý Ngọc Anh đưa cho cậu một xấp tiền mặt dày, nhìn qua đã biết có ít nhất hơn 1000 đồng.

Phương Bình không lấy, cười nói: "Mẹ, con còn tiền mà, hơn nữa, tiền nhà trường phụ trách ăn ngủ đều là tiền lấy từ tiền ghi danh."

Mấy ngày trước, cậu mua cho Phương Viên không ít đồ ăn vặt, đã bị ba mẹ phát hiện rồi.

Phương Bình thuận tiện nói ra một câu, nói rằng do cậu bán chữ ký của Vương Kim Dương, có không ít tiền, thuận tiện lôi anh Vương ra chống lưng cho mình.

Lão Vương đương nhiên không có cách nào cãi lại, Phương Viên cũng cho rằng chuyện thực sự như vậy.

Vợ chồng Phương Danh Vinh tuy rằng cảm thấy Phương Bình thật sự cả gan làm loạn, bán chữ ký của võ giả như vậy, nhưng mà nghe Phương Bình nói Vương Kim Dương cũng biết chuyện này, hai người họ cũng không hỏi thêm nữa.

Mặc dù Phương Bình đã nói cậu có tiền, nhưng Lý Ngọc Anh vẫn kiên quyết đưa tiền cho Phương Bình.

Lần này con trai ra ngoài đi thi cử không biết sẽ đi bao lâu, một mình ở ngoài như vậy, trên người không có tiền, muốn làm gì cũng khó.

Lý Ngọc Anh cũng không sống sau thời đại, cũng thường nghe người ta kể nhà họ vì chuẩn bị cho con trai con gái thi khoa võ, đã bỏ ra bao nhiêu tiền.

Có người phải bán nhà, có người vay ngân hàng, có người phải đi mượn tiền người thân…

Chỉ có nhà mình, từ khi Phương Bình quyết định thi khoa võ, trước sau cũng đã tiêu xài hết ba bốn chục ngàn.

Đối với Phương gia mà nói, số tiền kia không ít.

Nhưng đối với những thí sinh thi khoa võ khác thì chút tiền này còn chưa đủ để bọn họ chuẩn bị thuốc bổ để sử dụng trước ngày kiểm tra sức khỏe.

Mấy ngày nay, Phương Danh Vinh có lòng muốn mua thuốc bổ cho Phương Bình dùng trước ngày kiểm tra sức khỏe, cho dù không mua nổi Khí Huyết Đan thì mua Huyết Khí Hoàn cũng được.

Nhưng Phương Bình kiến quyết không muốn, nói mình có lòng tin với bản thân, Phương Danh Vinh cũng đành phải thôi.

Con trai hiểu chuyện, không gia tăng gánh nặng cho nhà.

Nhưng trong lòng hai người làm ba mẹ vẫn cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy có lỗị với Phương Bình.

Lý Ngọc Anh cố gắng nhét tiền vào tay Phương Bình, lại căn dặn thêm vài câu rồi đi ra ngoài dọn dẹp nhà cửa.

Phương Bình rút xấp tiền vừa được mẹ nhét vào túi, không đếm cũng biết có 2000 đồng.

Đi Thụy Dương, ngắn thì 3 ngày, lâu là chừng mười ngày.

Một lúc cho nhiều tiền như vậy, đối với Phương gia mà nói, cũng xem như vô cùng mạnh tay rồi.

Phương Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Trong nhà hiện tại còn chưa tới mức đói meo mốc, kỳ thi khoa võ cũng sắp đến rồi.

Đợi đến khi thi xong khoa võ, các vấn đề tự nhiên sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Mẹ đi rồi, nhưng Phương Viên còn chưa đi.

Con bé này vẫn còn háo hức về chuyến đi Thụy Dương, nó nâng cằm về phía Phương Bình, nói: "Phương Bình, anh thật sự không cho em đi theo hả?"

"Em có thể giặt quần áo cho anh… Không thu phí!"

"Còn nữa, lúc anh kiểm tra, em xách cặp, cầm quần áo cho anh…"

"Nếu mà anh thi không đậu, em còn có thể an ủi anh…"

"..."

"Em ngoan ngoãn đi học đi, muốn đi ra ngoài chơi thì sau này có rất nhiều cơ hội, lần này đừng lộn xộn nữa!"

Phương Bình căn bản không cân nhắc, trực tiếp từ chối.

Nói Phương Viên lộn xộn thì có thể không đến nỗi như vậy, nhưng mà ra ngoài dắt theo một "đứa em ghẻ" thì Phương Bình còn lâu mới làm.

Phương Viên hơi thất vọng nói: "Anh đi rồi, ngày 1 tháng 5 được nghỉ, em ở nhà một mình chán lắm…"

Bình thường hay náo loạn với Phương Bình, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, hai anh em chưa từng tách nhau ra.

Bây giờ Phương Bình phải ra ngoài một mình, Phương Viên không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn chán chết mất.

Phương Bình cười, xoa xoa đầu nó: "Buồn chán thì ra ngoài đi chơi với bạn học, có gì nhớ gọi điện thoại cho anh, nhớ số chưa?"

"Dạ."

Chuyện Phương Bình mua điện thoại, Phương Viên cũng biết.

Phương Bình nói cậu đã dùng tiền bán chữ ký để mua điện thoại, Phương Viên cũng không nghi ngờ gì, cô bé chỉ cảm thấy anh trai mình rất đáng ghét, trộm ý tưởng kiếm tiền của mình, kiếm nhiều tiền như vậy, sau đó cũng không chia cho nó.

Đây cũng là lý do mà cô bé thu phí giặt đồ của Phương Bình, ai bảo anh trai xài tiền bậy bạ.

Hai anh em lại trò chuyện vài câu, mặc dù cô bé ngoài miệng hay trù cho Phương Bình không đậu, nhưng đến lúc ra cửa, lại cắn răng, quyết tâm nói: "Phương Bình, nếu mà sau ngày 10 anh mới về, em sẽ mời anh đi ăn KFC!"

Phương Bình bật cười, trêu ghẹo nói: "Nghe giọng điệu này, quỹ đen có nhiều lắm ha?"

"Không có đâu!"

Phương Viên vội vàng phủ nhận, sợ Phương Bình sẽ biết nó đang có bao nhiêu tiền.

Mấy ngày gần đây, con bé vẫn luôn nghĩ cách moi tiền từ ngân khố của Phương Bình, chuyển đến quỹ đen của mình.

Tối hôm qua Phương Viên ngồi đếm tiền dành dụm được của mình, sắp được 300 đồng rồi!

Việc này cũng không thể để Phương Bình biết được!

Phương Bình thấy buồn cười nói: "Tham tiền!

Chờ anh thi đậu khoa võ rồi, mấy trăm đồng có là gì hả?

Năm nay thi khoa võ, chỉ cần khí huyết cao, đến lúc nhập học đã nhận được tiền thưởng lên đến hơn triệu bạc.

Đến lúc đó, anh sẽ mua nhà mới cho gia đình mình, mua cho em đồ ăn ngon, mua cho em quần áo mới…"

Nghe Phương Bình tự thuật, Phương Viên nghe đến mê mẩn, cuối cùng cũng chẳng biết làm sao đi ra khỏi phòng đó.