Với số lượng những viên Huyết Khí Hoàn, Khí Huyết Đan trong tay Phương Bình, nếu như Phương Bình không tiếc, cứ thể uống thuốc, có thể tăng lên được 130 cal chứ đừng đùa.
Nhưng mà uống hết bao nhiêu đó thuốc là đã xài hết biết bao nhiêu tiền!
Vì để tranh thủ giành được phần thưởng ghi danh mà làm như vậy, quả thực cực kỳ không có lời.
Chi bằng cứ để từ từ, thuốc bổ dù sao cũng cần có thời gian hấp thụ chất bổ, nếu dùng một lượng thuốc lớn trong thời gian ngắn, lãng phí biết bao nhiêu tác dụng của thuốc.
Phương Bình cũng không giải thích, vội vàng nói: "Anh Vương, vậy lỡ như khí huyết của em cao quá mức, khiến người khác chú ý thì…"
"Cậu chỉ cần nói anh cho cậu thuốc là được, không sao cả."
Vương Kim Dương không thấy đây là vấn đề, dựa theo tính toán của cậu, cho dù Phương Bình có dùng được hết số thuốc đang có, có thể nâng điểm khí huyết lên 130 cal.
Dù sao thì bây giờ cho đến ngày kiểm tra khí huyết không còn bao nhiêu ngày, nhưng mà hấp thu được bao nhiêu dược hiệu cũng có mức độ.
Khí huyết như vậy, đúng là không thấp.
Ở Dương Thành hẳn sẽ gây nên một trận náo động nhỏ.
Nhưng Vương Kim Dương hiện tại là võ giả cấp ba, là sinh viên thiên tài của Nam Giang Võ Đại.
Với địa vị và thực lực của cậu, chăm sóc cho đàn em, bồi dưỡng một thiên tài có khí huyết 130 cal cũng không phải là chuyện lớn gì.
Trên thực tế, Phương Bình hiện đang tu luyện Rèn Luyện Pháp kết hợp thung công, khí huyết tiêu hao rất lớn.
Cho nên Vương Kim Dương cảm thấy, có thể tăng lên được 125 cal là tốt lắm rồi.
Về việc liệu người khác có cảm thấy hắn đối xử quá tốt, chăm sóc quá mức với Phương Bình hay không, Vương Kim Dương không hề quan tâm. Không phục à, không phục thì đến tìm Vương Kim Dương là được!
Đã có lão Vương ôm đồm lo lắng mọi thứ, là chỗ dựa cho cậu, Phương Bình cảm thấy cậu có thể thả lỏng một chút rồi.
Nếu anh Vương đã nói có vấn đề gì thì tìm anh ấy mà hỏi, vậy xem như mình có đạt đến 135 cal hay thậm chí là 140 cal, cũng không cần che giấu thực lực nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Phương Bình vội vàng nói vài lời cảm ơn.
Vương Kim Dương cũng không thèm để ý, cuối cùng còn chân thành nói: “Phương Bình, dựa vào xuất thân của chúng ta, con đường võ đạo khó đi hơn những người khác nhiều!
Muốn đi được dài lâu, vậy phải biết nắm lấy thời cơ!
Gần đây có thể buông lỏng việc tu luyện Rèn Luyện Pháp, khí huyết cô đọng sẽ gây ra tình trạng tuột giảm khí huyết.
So với cảm nhận không tệ về Rèn Luyện Pháp, nắm bắt thời cơ mới là chuyện tốt!”
Đây xem như là quá thân thiết với người quen sơ rồi.
Vương Kim Dương có thể hiểu được, những điều này tuyệt đối không phải là khát vọng đối với võ giả tu luyện công pháp, nhưng bây giờ cũng chỉ còn 10 ngày nữa là đến ngày kiểm tra sức khoẻ rồi.
Trước hết buông bỏ việc tu luyện công pháp, khí huyết Phương Bình có thể tăng được bao nhiêu thì tăng bấy nhiêu, tiền đề không đạt đến mức cực hạn của Phương Bình.
Nếu đạt đến cực hạn thì chuyện tu luyện thung công và Rèn Luyện Pháp là chuyện vô cùng tất yếu rồi.
Phương Bình cũng không ngại, cười đáp một tiếng, lại lần nữa nói vài tiếng cảm ơn.
...
Cúp điện thoại.
Phương Bình lẩm bẩm: “Không ngờ lại có phúc lợi ngoài mong đợi, xem ra cần phải đạt khí huyết từ 135 cal trở lên rồi.”
"Nhưng mà..."
Phương Bình hơi do dự, nếu thật sự trúng tuyển vào hai trường đại học nổi tiếng, lẽ nào mình lại muốn ghi danh vào Nam Giang Võ Đại hay sao?
Nếu không ghi danh vào các trường đại học võ tại Nam Giang, cậu làm gì được nhận phần thưởng?
"Thôi bỏ đi, thi xong lại nói."
Hai trường đại học nổi tiếng không chỉ yêu cầu khí huyết phải cao, mà còn yêu cầu điểm thực trắc, kiểm tra kiến thức chuyên môn, kiểm tra văn hoá cũng phải cao.
Cho dù điểm khí huyết của Phương Bình đạt tiêu chuẩn, những mục khác cũng chưa chắc.
Chờ thi xong, nếu thật sự trúng tuyển vào hai trường đại học nổi tiếng, đến lúc đó lại đau đầu đưa ra quyết định cũng không muộn.
“Còn cả Vương Kim Dương có thể nhận được tin tức từ rất sớm, có vẻ như anh ấy cũng chịu khó lăn lộn ghê.”
Phương Bình bỗng nhiên không kìm được ý nghĩ, nếu mình thật sự vào Nam Giang Võ Đại, đến lúc xuất sắc vượt mặt anh Vương, không biết anh ấy có hối hận năm xưa chống lưng, giựt dây bảo mình đi ghi danh vào Nam Giang Võ Đại hay không.
…
Quan Hồ Uyển.
Phòng 2601.
Phương Bình cởϊ áσ, bỗng dưng có ý nghĩ xấu xa: “Thật tò mò, không biết cảnh tượng nữ sinh tu luyện sẽ thế nào.”
Mỗi lần tu luyện Rèn Luyện Pháp, Phương Bình đều sẽ cởi hết áo trên người xuống.
Một mặt là tiện cho việc quan sát hiệu quả khí huyết cô đọng.
Mặt khác, mỗi lần tu luyện, cơ thể sẽ bài trừ máu xấu ra ngoài.
Quá trình bài trừ máu xấu này không thông qua đường tiểu tiện, mà thông qua lỗ chân lông.
Nhưng mà nghĩ lại, người ta không cởi đồ cũng chẳng ảnh hưởng gì, chuẩn bị thêm vài bộ quần áo là được rồi.
"Khẳng định luôn, có nữ sinh vì không muốn suốt ngày thay đồ, lúc tu luyện sẽ không mặc đồ!"
Phương Bình đưa ra kết luận, cảm thấy cần thiết phải làm một cuộc điều tra chuyên sâu về vấn đề tất yếu này.
Nhưng mà ngẫm đi nghĩ lại, Phương Bình nhếch miệng cười cợt, bỏ những suy nghĩ lung ta lung tung này ra khỏi đầu.
...
Mấy phút sau.
Phương Bình thả lỏng tâm tư, bắt đầu tu luyện, tiến vào tư thế đứng tấn.
"Thung công kết hợp với Rèn Luyện Pháp, thung công giúp xương cốt và khí huyết lưu động, để khí huyết nhanh chóng rèn cốt tôi mạch."
"Phối hợp rèn luyện cả hai, khí huyết tiêu hao càng nhiều, trong tình huống bình thường, lựa chọn hàng đầu là rèn luyện một chi trong tứ chi."
"Người bình thường, khí huyết không đủ, cho là dù là người không phải là võ giả nhưng có cực hạn 150 cal khí huyết, cũng không cách nào có thể thực hiện rèn luyện toàn thân trong một lần rèn luyện."
Trong lúc đứng tấn, Phương Bình nhớ lại nội dung trong sách và lời dặn dò của Vương Kim Dương.
Phối hợp tu luyện hai công pháp, tốc độ tiêu hao khí huyết tăng lên nhiều lần.
Khí huyết không cao, bình thường muốn phối hợp rèn luyện, chỉ nên rèn luyện trước một chi là được.
Khí huyết hơn 140 cal, một lần tu luyện có thể luyện được hai chi cũng đã là cực hạn.
Muốn tiến tiến hành rèn luyện cường hóa xương cốt toàn thân, cho dù vừa tu luyện vừa uống thuốc bổ điên cuồng, tốc độ tiêu hóa thuốc bổ cũng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao.
"Nhưng mình có phải người bình thường đâu!"
Trên mặt Phương Bình mang theo sự kiêu ngạo, viết hẳn bốn chữ "Ta là thiên tài"!
Người khác uống thuốc không thể nào bổ sung kịp, mình không cần uống thuốc, chỉ cần điểm tài phú là được rồi!
Thông qua việc tiêu hao điểm tài phú, cậu có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết và lực lượng tinh thần.
Cho nên lần kết hợp tu luyện công pháp này, người khác rèn luyện một chi, nhưng Phương Bình quyết định muốn tiến hành rèn luyện toàn thân!
"Được rồi, thử nào! Để mình xem xem hiệu quả rèn luyện toàn thân lần thứ nhất như thế nào!"
Phương Bình cảm thấy trạng thái tu luyện của mình ngày hôm nay được tăng cao, nhất định sẽ có thu hoạch lớn.
Tư thế đứng tấn cố định cũng phát sinh thay thay đổi rất nhỏ.
Bắp thịt và xương cốt toàn thân của Phương Bình bắt đầu có rung động nhỏ.
Biên động rung động rất nhỏ!
Nhìn Phương Bình lúc này, chỉ thấy cậu vẫn đang đứng tấn yên tĩnh tại chỗ.
Nhưng nếu thật sự chạm vào người cậu, sẽ nhận ra được một chút rung động yếu ớt.
Trong lúc đứng tấn, Phương Bình bắt đầu phân tâm để luyện hai công pháp, bắt đầu kết hợp tu luyện Rèn Luyện Pháp.
Trên cánh tay trái, một mạch máu bình thường không nhìn rõ lắm nhanh chóng biến thành màu tím đen, chớp mắt hiện lên rõ ràng.
...
Khí huyết cô đọng không ngừng tác động lên tầng bên ngoài của xương.
Với chuyển động hình sóng mắt thường có thể nhìn thấy, kinh mạch trên cánh tay trái của Phương Bình không ngừng lay động.
Mấy phút sau, cánh tay phải cũng như cánh tay trái, kinh mạch lộ ra, bắt đầu dập dờn không ngừng.
Phương Bình lúc này đã đổ mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.
Mới chỉ rèn luyện hai chi đã khiến tốc độ tiêu hao khí huyết tăng lên nhanh chóng, Phương Bình cảm nhận rõ ràng cảm giác suy yếu.
"Khôi phục khí huyết, khôi phục lực lượng tinh thần!"
Trong lòng đọc thầm một câu, Phương Bình cũng không nhìn mình đã tiêu hao bao nhiêu điểm tài phú.
Trong cơ thể bỗng dưng xuất hiện một lực khí huyết mới, Phương Bình tiếp tục rèn luyện hai chi còn lại.