Chương 70: Vây xem anh trai não tàn yêu đương tìm đường chết (17)

"Vậy thì anh là học trưởng của em rồi". Khổng Ngọc không đợi Thiên Nhạn nói, "Chúng ta vậy mà học cùng trường a, em về sau còn gắp búp bê không? Lúc chơi em có thể gọi anh được hay không? Trà sữa đồ ăn vặt gì đó, bữa sáng bữa trưa bữa tối của em, anh bao tất"

Cố Kinh Khuê mặt mũi tràn đầy cảnh giác, dù sao ngoại hình của tên Khổng Ngọc kia chính là loại không đứng đắn: "Nhạn Nhạn, đây là ai?"

"Một tên gắp búp bê rất tệ". Thiên Nhạn đánh giá một câu

Khổng Ngọc vẻ mặt cầu xin.

Trước mặt tiểu sư phụ, trình độ gắp búp bê của hắn đúng là bỏ đi.

Gắp búp bê?

Cố Kinh Khuê không hiểu, Nhạn Nhạn còn chơi cái này sao? Hắn suy nghĩ một lát, Nhạn Nhạn còn nhỏ, chơi gắp búp bê cũng rất bình thường.

Nghe giọng điệu của Nhạn Nhạn, hẳn em ấy không có ý gì với tên thiếu niên này, nên Cố Kinh Khuê cũng không lo lắng quá.

"Hoài ca, đây chính là tiểu sư phụ mà trước đây em nhắc đến, em ấy gắp búp bê đặc biệt lợi hại". Khổng Ngọc quay người cao hứng lôi kéo chàng trai trẻ tuổi ngồi trên xe, nhất quyết muốn lôi người xuống xe, "Hoài ca, anh đi đến nhìn một chút đi"

"Khổng Ngọc! Buông tay"

"Hoài ca, nhìn một chút đi mà, em tốt xấu gì cũng là em họ anh, cho chút mặt mũi được không. Nếu là người khác, em sẽ không chia sẻ tiểu sư phụ đâu, cũng là vì chúng ta là anh em tốt".

Thiên Nhạn không nhìn người trẻ tuổi trên xe kia, lúc đi qua ném ánh mắt thương hại. Cái tên gắp búp bê dở tệ kia, có chút đáng ghét.

"Anh, đi thôi". Thiên Nhạn nói, không có ý định để ý đến Khổng Ngọc.

"Khổng Ngọc, nếu em cứ như vậy anh sẽ nói với dượng, đem em ném vào quân ngũ." Sau lưng truyền đến âm điệu mát mẻ, mang theo mấy phần uy hϊếp, hẳn là của người trong xe kia, nghe âm thanh rất trẻ, "Tranh thủ thời gian lăn vào trường học, anh phải đến bệnh viện. Buông ra, trên tay rất nhiều vi khuẩn"

"Hoài ca, anh không cần thiết phải ghét bỏ em chứ? Ai, tiểu sư phụ..."

Khổng Ngọc xoay người đi nhìn theo Thiên Nhạn, phát hiện người đã sớm đi xa, "Ai, tiểu sư phụ, sao lại bỏ đi vậy? Tiểu sư phụ, em chờ anh một chút a!"

Khổng Ngọc hoàn toàn quên Lâm Thượng Hoài, đuổi theo Thiên Nhạn.

Lâm Thượng Hoài kéo cổ áo lại, chỉnh lý trang phục, lấy dung dịch khử trùng phun hai lần mới nổ máy xe đi đến bệnh viện. Khổng Ngọc thường xuyên bị ăn đòn không phải không có đạo lý.

"Tiểu sư phụ, em không ở lại trường học sao?"

"Trường học không tốt ư?"

"Tại sao phải tự học chứ không đến trường?"

Khổng Ngọc đuổi theo ra đến cổng, trước đó tận mắt thấy Thiên Nhạn làm thủ tục, hắn liền khϊếp sợ, tiểu sư phụ căn bản không đến trường học tập. Vậy sau này hắn phải đi chỗ nào tìm cô đây?

"Tiểu sư phụ, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi" Khổng Ngọc lưu luyến không rời nhìn Thiên Nhạn tiến vào trong xe. "Gặp lại chính là duyên, sau này có thể hẹn nhau chơi gắp búp bê nha"

Cố Kinh Khuê toàn bộ quá trình đều không lên tiếng, chỉ là một tên lải nhải, hắn không cho rằng có thể làm em gái hắn chú ý, vậy thì để ý đến làm gì.

"Tiểu sư phụ, thật ra nhà anh còn có rất nhiều người tài giỏi, ví dụ như, anh họ anh chính là vị bác sĩ ngoại khoa chấn thương chỉnh hình ưu tứ, hắn 13 tuổi bắt đầu như bật hack, đem những người bình thường vứt đằng xa. Em nghĩ xem, đã là người thì sẽ sinh bệnh, kiểu gì cũng sẽ cùng bác sĩ giao tiếp, quen biết thêm một bác sĩ, cũng là chuyện tốt phải không? Mà anh ấy lại quen với rất nhiều bác sĩ ưu tú khác... Toàn bộ đều là nhân tài đầu ngành y học"

"Anh tên là gì?"

Thời điểm nghe đến bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình, Thiên Nhạn liền cảm thấy hứng thú.

Nếu thật lợi hại như vậy, đương nhiên phải lưu lại phương thức liên lạc, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Thông qua ký ức, vị anh trai bất hảo này sẽ gặp phải không ít tổn thương trên người.

Cố Kinh Khuê đột nhiên lạnh run, rất không rõ ràng, thời tiết đang nóng như vậy mà?