Chương 64: Vây xem anh trai não tàn yêu đương tìm đường chết (11)

Thiên Nhạn lại tiếp tục gắp, một bộ dáng cao lãnh, lạnh lùng, nhưng trên thực tế trong mắt cô ánh lên tia hưng phấn không khó để nhìn thấy.

Không nghĩ đến gắp thú lại vui như vậy.

Thế giới này, rất thú vị.

Cô thích.

Thiếu nữ ngồi cạnh giếng kinh ngạc: "Hệ thống đại nhân, gắp thú dễ có thể vui vẻ đến vậy sao? Tôi hình như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ".

Hệ thống 666: [Cũng không phải, là do ký chủ nhà ta lợi hại]

Sau một tiếng đồng hồ, Khổng Ngọc ôm một đống búp bê, cả người gần như bị chúng che đi, liền lấy một sợi dây bắt đầu xuyên chúng lại để không bị rơi. Xung quanh người đi lại ai cũng một vẻ khϊếp sợ quan sát, có người còn chụp ảnh, quay video lại.

Thiên Nhạn chơi được một lúc, lấy lại tất cả đồ đạc trong tay Khổng Ngọc, rồi cô lựa 2 con búp bê trông xinh đẹp nhất cầm lấy.

"Nhìn anh có vẻ sẽ không phải người thích uống trà sữa, thứ thức uống con gái yêu thích này tôi không mời anh nữa, anh nhanh về nhà đi".

"Không, tiểu sư phụ, anh có thể uống, để anh mời em uống!". Khổng Ngọc vội vàng lắc đầu cự tuyệt, mặt mũi tràn đầy kích động: "Tiểu sư phụ, em phải đi sao? Em nhận anh làm đệ tử đi, trà sữa mỗi ngày của em anh bao tất!"

"Không nhận, tôi muốn về nhà".

"Để anh đưa em về"

"Tôi có tài xế".

Thiên Nhạn từ chối, tay đã lấy điện thoại ra gọi tài xế Trần, hôm nay chơi cũng đã nhiều rồi, không thể nán lại thêm nữa, để tránh mê muội mất cả ý chí.

"Tiểu sư phụ, em đừng đi a, đống búp bê này! Em không cần sao?"

Thiên Nhạn: "Không phải anh muốn sao?"

Khổng Ngọc: "..."

Đúng là hắn chỉ, vậy đây là của hắn đúng không?

Khổng Ngọc ôm một đống búp bê, căn bản không có cách nào đuổi kịp Thiên Nhạn, đưa mắt nhìn cô bước vào thang máy, liền sốt ruột dậm chân. Cuối cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn về nhà.

Đống búp bê này xử lý thế nào đây? Hay là đem cho người khác?

Làm sao có thể, đây chính là của tiểu sư phụ tặng mình.

Khổng Ngọc cảm thấy với tình trạng hiện tại không có cách nào về nhà, đành đem đống búp bê để một bên, lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại bên kia rất nhanh đã kết nối, hắn vội vàng tỏ vẻ lấy lòng: "Hoài ca, bệnh viện hôm nay không có trực ban không?"

"Chuyện gì?" – Bên kia điện thoại truyền đến giọng nam sạch sẽ, trong suốt – "Gặp rắc rối? Là gãy tay, hay là gãy chân?"

"Không, đều không phải, chính là hiện tại em không tiện về nhà, anh cũng không bận, vậy anh có thể lái xe đến trung tâm thương mại Thương Mậu đón em không?"

"Được"

Sau mười phút, Khổng Ngọc bị đống búp bê bao phủ nhìn đến cửa cao ốc nhìn thấy Lâm Thượng Hoài, kích động đến nhảy dựng: "Hoài ca, Hoài ca, nơi này!"

"Nhiều như thế?"

Lâm Thượng Hoài biết rõ em trai mình thích chơi gắp thú, cũng không phải là trò gì không thể chơi, tiêu phí không bao nhiêu tiền. Cũng sẽ không chơi thành phế vật được, trong nhà liền không ai quản chuyện này.

Bình thường chỉ gắp được mấy cái, hôm nay lại có thể gắp được nhiều đến vậy, làm hắn rất bất ngờ.

"Là tiểu sư phụ gắp, tiểu sư phụ chỉ lấy 2 con, còn lại đều cho em". Khổng Ngọc ôm búp bê đi theo Lâm Thượng Hoài, thao thao bất tuyệt nói: "Hoài ca, anh tuyệt đối không tưởng tượng được đâu, tiểu sư phụ so với em còn nhỏ hơn một hai tuổi. Em muốn bái em ấy làm sư phụ, nhưng em ấy lại không đồng ý..."

"Hoài ca, nếu anh gặp em ấy, cũng sẽ cảm thấy em ấy siêu cấp lợi hại cho xem"

Lâm Thượng Hoài có chút đau đầu, chơi gắp thú còn muốn bái sư, thật sự là tẩu hỏa nhập ma.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, thân thể hắn không bị thương, không cần phải phẫu thuật nối xương cho hắn, trong nhà cũng không cần lo lắng nữa.

"Được rồi, có nói anh cũng không hiểu". Khổng Ngọc ôm búp bê không nói lời nào, trong đầu bây giờ chỉ suy nghĩ chuyện đến khi nào mới được gặp lại tiểu sư phụ.