Quyển 1 - Chương 32: Ai cũng không thể cướp đi giang sơn của nàng

” Bệ hạ, hai vị điện hạ phải vào học. “

” Ngươi đi đi. “

Hạ Thanh Sơn nhìn Tuân Tử Hoài dẫn hai đứa bé đi, trong lòng thầm hận, chuyện hôm nay, hắn sẽ nhớ kĩ.

Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ Tuân Tử Hoài, lát nữa đi hỏi Thi Nhi một chút xem trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Hôm nay chẳng biết vì sao bị cản trở, trong lòng của hắn không thoải mái. Nhắc mới nhớ, từ sau khi gia hỏa này xuất hiện, hắn chưa có lần nào thuận lợi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Thanh Sơn giật mình, chẳng lẽ những biến cố đó đều do Tuân Tử Hoài sắp đặt?

” Nhạn nhi, không phải trước đó ngươi đã nói, chờ thân thể của ta tốt lên, sẽ nhường lại Hoàng vị cho ta sao? Bây giờ thân thể ta đã tốt, có phải hay không……. “

Thiên Nhạn thật đúng là không nghĩ tới lúc này Hạ Thanh Sơn lại trực tiếp như thế, không quanh co lòng vòng, hơn phân nửa là đã không còn kiên nhẫn.

Nàng đi đến bàn trà ngồi xuống, thần thái thong thả uống một ly trà, bộ dạng kia khiến mi tâm Hạ Thanh Sơn giật giật, luôn cảm thấy kết quả không giống với hắn nghĩ.

” Thanh Sơn, ta còn chưa có làm Hoàng đế đủ đâu? “

” Ngươi nói làm Hoàng đế rất mệt mỏi, ta lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại rất thích thú. ” Khuôn mặt Thiên Nhạn nở một nụ cười: ” Ngươi thấy làm Hoàng đế rất mệt mỏi, ta ngược lại không mệt. Vậy nói rõ ngươi không thích hợp làm Hoàng đế, ta tương đối thích hợp. “

” Nhạn nhi, trước đó ngươi đã nói rồi……. ” Hạ Thanh Sơn có chút tức giận, vừa mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng Vân Thiên Nhạn bị tình thế bức bách.

Nhưng mà thời gian trôi qua, cho tới hôm nay, hắn cảm thấy cái này căn bản là do tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia nói bậy bên tai nàng cái gì, mới khiến cho nàng sinh ra loại dã tâm không nên có này.

Nữ nhân làm Hoàng đế, sao có thể?

” Là đã nói tốt nha….. ” Thiên Nhạn còn chưa kịp nói xong, liền bị cắt ngang.

” Nếu đã nói tốt rồi, tại sao Nhạn nhi lại lật lọng, nói không giữ lời? ” Hạ Thanh Sơn không nhịn được chất vấn, trong lòng rất phẫn nộ.

Thần thái Thiên Nhạn vẫn rất khoan thai như cũ: ” Ta nói là chòe ta làm Hoàng đế đủ sẽ nhường cho ngươi, bây giờ ta vẫn chưa có làm đủ. Thanh Sơn, ngươi chờ một chút đi, chờ ta làm đủ sẽ nhường cho ngươi. “

Hạ Thanh Sơn kém chút ném chén trà, nếu hắn tin mấy lời ma quỷ này, vậy thật là cái đại ngốc.

Nàng rõ ràng đã bị cái tên tiểu bạch kiểm kia đầu độc, không muốn nhường lại Hoàng vị.

Đúng vậy, đã ngồi lên vị trí đó, người nào muốn chắp tay nhường lại đâu?

Quyền lực lớn như thế, ai lại không muốn chưởng khống tất cả trong tay.

Hạ Thanh Sơn không tiếp tục tranh chấp, hiện tại địa vị của bọn họ không giống, không thể tranh chấp những thứ vô dụng này. Tùy tiện trở mặt, hắn liền càng không có cơ hội.

” Là vậy a. Vậy nếu lúc nào đó Nhạn nhi phiền chán không muốn làm Hoàng đế, nhất định phải báo cho ta sớm một chút, ta còn chuẩn bị tâm lý. ” Hạ Thanh Sơn cố rặn ra nụ cười: ” Thật ra ta chỉ là không muốn ngươi khổ cực như vậy. “

” Không khổ cực, không vất vả chút nào. ” Thiên Nhạn tùy ý vung tay: ” Ta có rất nhiều nhân tài, đem chuyện giao cho bọn họ là được. “

Hạ Thanh Sơn bị đâm chọt, toàn thân đều không thoải mái. Nếu như là lúc trước, hắn đã sớm phát tiết phẫn nộ. Nhưng lúc này, hắn ngược lại nhẫn nại xuống.

Thời điểm đang cố kìm nén cảm xúc, trong lúc vô tình hắn thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Nhạn, vừa nhìn đã có chút sửng sốt, từ lúc nào mà nàng đã trở đẹp như vậy?

Nghĩ đến từ sau khi nàng đăng cơ Hoàng đế đến nay, số lần gặp mặt giữa bọn họ vô cùng ít, hơn nữa đối mặt với thân phận Hoàng đế của nàng, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu, cố gắng không nhìn mặt nàng, cho nên mới không có phát hiện nha?

Lại nhìn bàn tay đang cầm chén trà của Thiên Nhạn, ngón tay ngọc ngà thon dài, bóng loáng trắng nõn, tinh tế, giống như lúc bọn họ vừa mới thành thân.

Nữ tử tuyệt sắc như vậy ở trước mặt, có ai lại không muốn nhìn nhiều thêm hai lần đâu?

Hắn nhớ trên tay Vân Thiên Nhạn có rất nhiều vết sẹo, sao lại có thể biến mất sạch sẽ? Đây là có chuyện gì?