Quyển 1 - Chương 12: Ai cũng không thể cướp đi giang sơn của nàng

” Tính được cái gì? “

” Bên trong Cát* có Hung, bên trong Hung mang theo Cát. Thế cục hỗn loạn không gì sánh được, thành có bại hay không phải chờ ba ngày sau. “

* Cát, Hung: Tên các quẻ bói theo Kinh dịch.

Cốt truyện đã bị Thiên Nhạn thay đổi hoàn toàn. Tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không biết, bất quá tóm lại là những âm mưu quỷ kế trên chiến trường thôi. Dạng chiến trường này, không biết nàng đã phải trải qua bao nhiêu lần. Đương nhiên, nàng vẫn không dừng việc luyện binh. Cố gắng tập luyện thêm một chút, tỉ lệ sống sót trên chiến trường lại lớn hơn một chút, không có người nào nguyện ý nhìn các tướng sĩ của mình hi sinh vô ích chỉ bởi vì không cẩn thận.

Sau ba ngày, Thiên Nhạn dẫn theo đại quân đến trước cổng thành.

Xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, trên tường thành cũng rất yên tĩnh, cổng thành mở rộng, cửa thành cùng tường thành đều không có binh sĩ bảo vệ. Tình cảnh quái dị như vậy, không thể không khiến cho người khác dừng lại, ở lại bên ngoài quan sát.

” Tướng quân, có chút không đúng. ” Tiểu tướng bên cạnh nói ra nghi ngờ: ” Tại sao lại không có người? Chẳng lẽ bọn họ nghe được uy danh của tướng quân, nên mới bỏ thành chạy lấy người? “

Thiên Nhạn không nói chuyện, đôi mắt đang đánh giá vị trí của cửa thành và tường thành.

Thành trống không.

Hôm nay Tuân Tử Hoài cũng theo tới, quẻ bói trước đó vô cùng khó hiểu, hắn có chút không an tâm. Nhìn thấy hết thảy trước mắt, hắn cảm thấy hôm nay theo tới là một quyết định vô cùng sáng suốt.

Không nhìn ra cái gì tại cửa thành, Thiên Nhạn an bài hai tiểu binh đi vào xem xét.

Hai cái tiểu binh lĩnh mệnh, nhanh chóng cưỡi ngựa đi vào. Vừa mới bắt đầu còn cẩn thận từng li từng tí, sau khi vào được một chút, họ bắt đầu trở nên to gan lớn mật, bởi vì cả tòa thành đều trống không.

Bọn họ tiêu hết thời gian một canh giờ, chạy khắp cả tòa thành một lần, quả thật không gặp được một ai, lúc này mới trở về báo cáo.

” Không có bất kì ai? ” Thiên Nhạn nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

Tuân Tử Hoài lo lắng: ” Ta có cảm giác không đơn giản như vậy, khôg bằng đóng quân ở đây mấy ngày, xem xét tình hình trước. “

Thiên Nhạn ngắm nhìn đại quân sau lưng, nói: ” Đóng quân hai ba ngày cũng được, nhưng nếu lâu quá sẽ làm giảm sĩ khí của các binh sĩ. “

Nhưng mà nàng cũng không phản đối quyết định của Tuân Tử Hoài, cứ cắm trại như vậy.

Tình huống quỷ dị của thành, ngay cả các tướng sĩ cũng cảm nhận được có chút không thích hợp, cũng không có ý tiến vào.

Đêm khuya, Thiên Nhạn toàn thân áo đen, vụиɠ ŧяộʍ trốn ra khỏi doanh trướng.

Tay nàng nắm lấy thanh kiếm lớn, bước chân nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, tốc độ cực nhanh chạy đến cửa thành. Sự ẩn thân quỷ dị của nàng, không ai có thể phát hiện ra điểm không hợp lí.

Đi tới thành, thân ảnh của nàng giống như ẩn vào bóng đêm.

Nơi này quả thật quá yên lặng, ngay đến cả một con gà cũng không có.

Thời điểm nàng tính đẩy cửa một gian phòng ra, đột nhiên phát hiện ngoài của gian phòng đó để đầy rơm củi, một bó lại một bó, đúng là chất đống như núi. Trong mắt nàng hiện lên hiểu rõ, quả nhiên bên trong cũng có rơm củi, sờ lên, đều là loại được phơi rất khô.

Liên tục đi dạo mấy con phố, cơ hồ từng nhà đều là như vậy, từng bó rơm từng bó củi dựa sát vào tường.

Nàng không có nhìn tiếp, mà nhanh chóng trở về doanh trướng.

Vừa tới doanh trướng, nàng đã cảm thấy có chút không thích hợp, thanh kiếm kề thẳng vào cổ của người trộm vào doanh trướng nàng.

” Tướng quân tỷ tỷ, là ta. ” Tuân Tử Hoài vội vàng dùng hai tay ôm lấy thanh kiếm, thật sự rất sợ Thiên Nhạn một kiếm gọt đầu của hắn. Thiên Nhạn một tay giữ kiếm, một tay vén rèm lên, ánh trăng chiếu đến khuôn mặt dễ nhìn của Tuân Tử Hoài, thu hồi thanh kiếm. Trên mặt Tuân Tử Hoài ngược lại vô cùng lạnh nhạt, còn lộ ra một nụ cười với nàng.

” Đêm hôm khuya khoắt, không có chuyện mà chạy tới doanh trướng của ta làm gì? “

” Chờ ngươi. “

Thiên Nhạn quay đầu, ánh mắt mang theo dò xét, liền nghe Tuân Tử Hoài hỏi: ” Một mình tướng quân đi vào thành, có phát hiện ra được cái gì không? “

A, hiểu lầm. Thì ra không phải là đến câu dẫn nàng.

Nàng còn tưởng rằng hắn gấp gáp như vậy đâu.