Chương 7

Ngay khi nét mặt của Vương Lâm có vẻ kỳ quặc và méo mó, Ninh Lạc khẽ ho một tiếng, giữ khoảng cách với anh ta, hỏi: "Đạo diễn Vương, tại sao bỗng dưng muốn giới thiệu tài nguyên cho tôi?"

[Không có gì không cầu mà được, quy tắc ngầm là bước đầu tiên! Đạo diễn Vương, anh đừng có mà trâu già khoái gặm cỏ non!]

"Tất nhiên là vì...!" Vương Lâm tức giận đến mức khói bốc ra từ đỉnh đầu, há miệng định giải thích, nhưng khi lời nói đến miệng thì nghĩ lại không thể để Ninh Lạc đoán ra nguyên nhân, nên đã đổi hướng, "...Vì cậu xuất sắc."

Đầu Ninh Lạc đầy dấu chấm hỏi: "...Hử?"

Nhân vật gốc? Xuất sắc?

[Anh có muốn nghe xem mình vừa nói vớ vẩn gì không hả?]

Vương Lâm nói càng nói càng tự tin, nhắm mắt bịa đặt: " Tôi nhận ra cậu là một viên ngọc thô, là một viên đá quý bị chôn vùi, chỉ cần mài giũa một chút là có thể phát huy tiềm năng to lớn. Người như tôi trọng tài năng, không đành lòng nhìn cậu lãng phí tài năng của mình, nên quyết định cho cậu cơ hội thể hiện bản thân."

Ninh Lạc ngỡ ngàng, càng nghe càng phấn khích.

Cây phát tài của mình nở hoa rồi!

Mặc dù mắt của Vương Lâm không được tốt lắm, nhưng anh ta thực sự là một người tốt!

Mà cậu, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để kiếm chác!

Vương Lâm hỏi: "Một tuần nữa sẽ có một bữa tiệc tối trong giới đạo diễn, có rất nhiều ông lớn tham dự, có đi không?"

"Đi!" Ánh mắt của Ninh Lạc kiên định đến mức có thể gia nhập đảng.

[Một loại oán hận mới đã xuất hiện, làm sao có thể dừng bước được chứ!]

Ninh Lạc trong lòng hát theo ca khúc của SpongeBob: [Tôi đã sẵn sàng, tôi đã sẵn sàng rồi!]

Vương Lâm: "..."

Đệt, cơ hội rõ ràng là do anh ta đưa ra, nhưng bây giờ vì sao anh ta rất lại rất muốn tát Ninh Lạc?

Mỗi cử chỉ của Vương Lâm đều được nhân viên đoàn phim chăm chú quan sát, khi nghe anh ta quyết định giới thiệu tài nguyên cho Ninh Lạc, tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Vương Lâm điên rồi.

Cả trợ lý của Tôn Thiệu Nghi cũng vô cùng khó hiểu: "Đạo diễn Vương đang làm cái gì vậy? Rõ ràng anh ta đâu có ưa Ninh Lạc."

Không chỉ là không ưa, Vương Lâm còn vì việc Ninh Lạc gia nhập đoàn phim mà nổi cơn thịnh nộ kinh hoàng, gọi điện thoại cho Ninh Tịch Bạch đòi một lời giải thích.

Kết quả sự việc này đã bị một trong số những nhà đầu tư của đoàn phim biết được, người đó lại vừa hay là phú nhị đại đang theo đuổi Ninh Tịch Bạch, hắn vì Ninh Tịch Bạch mới đầu tư vào đoàn phim. Sự việc này gây ra nhiều rắc rối, lời hứa đầu tư vẫn kéo dài, khiến đoàn phim gặp khó khăn về nguồn vốn, không thể không vội vã bắt đầu bấm máy và phải đi xin tài trợ khắp nơi.

Tôn Thiệu Nghi suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là vì Ninh Lạc không phải người xấu." Cô bỏ ngoài tai tiếng hét kinh ngạc của trợ lý.

Cô tưởng mình sẽ nghe được những âm mưu tính toán, hãm hại người khác của Ninh Lạc, nhưng ngoài bộ não không được tốt ra, Ninh Lạc không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào khác.

Thật bất ngờ.

Ninh Lạc không biết cô nghĩ gì, chỉ cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình, thỉnh thoảng cố tình lộ ra một số lỗ hổng để Vương Lâm chỉ bảo, không để mình quá nổi bật.

Rất nhanh đã đến cuối tuần, Vương Lâm dẫn cậu ấy đến khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc tối.

Theo địa vị của Vương Lâm thì thực ra anh ta không thể tiếp cận được những buổi tiệc ở tầm cao như vậy, lần này còn phải nhờ ánh hào quang của một đàn anh đồng môn, cho nên chuẩn bị rất chu đáo.

Mặc dù thường xuyên bị Ninh Lạc chế giễu là ông già, nhưng Vương Lâm mới chỉ 35 tuổi, buộc tóc thành một cái đuôi nhỏ, toàn thân toát ra khí lãng tử của một nghệ sĩ được rất nhiều người yêu thích.

Nhưng so với cơ thể di động phát sáng bên cạnh, thì có vẻ hơi kém hấp dẫn.

Nhan sắc của Ninh Lạc ngay cả khi đặt trong toàn bộ giới giải trí cũng cực kỳ nổi bật, cậu mặc một bộ vest trắng được may đo vừa vặn, nụ cười nhẹ nhàng, hơi lộ ra một chút lúm đồng tiền, có vẻ hơi bối rối và e lệ trước không gian đông người như vậy.

Nhưng chỉ có Vương Lâm biết rằng, Ninh Lạc gần như muốn làm anh ta điếc.

[Lưỡi bò, tôm ngọt, hải sâm, cá hồi, vịt quay, lươn, cua nướng burrata, trời ơi còn có sườn cừu yêu thích của tôi! À, đó là kem thủ công của Ý! Tất cả đều đổ vào miệng tôi, tôi có thể ăn hết!]

Vương Lâm phì cười.

Sao, đoàn phim thiếu ăn thiếu uống hả? Chỉ có thế này thôi sao?

Anh ta thì thầm cảnh cáo: "Đừng quên lý do tôi đưa cậu đến đây."

"Biết rồi biết rồi, là để cho tôi gặp gỡ và kết giao với đạo diễn Tôn đúng không?" Ninh Lạc liên tục gật đầu, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi dãy bàn buffet dài hàng chục mét, chớp chớp mắt nhìn Vương Lâm.

"... Biết vậy thì tốt."

Nhìn vào ánh mắt tủi thân của cậu ấy, Vương Lâm có chút lung lay, nhưng ngay lập tức lại cứng rắn như thép.

Anh ta thương hại Ninh Lạc, vậy thì ai sẽ thương hại ông già không biết xấu hổ này?

Không ai cả!

Vương Lâm nhớ lại những lần bị xúc phạm, khẽ hừ hai tiếng rồi bắt đầu dẫn Ninh Lạc làm quen với mọi người.

Có người nhận ra thân phận của Ninh Lạc, dù sao cũng là cái tên nổi tiếng đẹp trai vô dụng. Mặc dù trong lòng họ coi thường ra sao, nhưng trên mặt cũng lịch sự đối đáp vài câu, giữ vẻ mặt hòa nhã.

Nhưng luôn có những tình huống bất ngờ xảy ra.

Ninh Lạc uống nhiều rượu sâm banh nên đi vào nhà vệ sinh, trên đường đi ra thì vừa rẽ sang hành lang đã đâm vào một người, cậu ấy lùi lại hai bước: "Úi, xin lỗi."

"Đi đường không nhìn… Ninh Lạc?"

Giọng nói ngạc nhiên rất nhanh lại biến thành khinh miệt, "Ồ, tôi biết rồi, ai lại không có mắt như cậu thì cũng chẳng lạ. Sao, đây là phương thức trao thân mới của cậu sao?"

Ninh Lạc ngẩng đầu lên, trầm ngâm nhìn tên tóc đỏ vài giây, rồi bừng tỉnh.

Ồ, đây chính là Thôi Hướng Dương, tên phú nhị đại yêu thích Ninh Tịch Bạch và đầu tư vào đoàn phim của họ, từng gặp qua nhân vật gốc trong một bữa tiệc của nhà họ Ninh.

Thật là trùng hợp.

"Không nói sao? Để tôi đoán xem nào." Thôi Hướng Dương hoàn toàn không biết Ninh Lạc căn bản không nhớ mình là ai, hắn nhìn Ninh Lạc từ trên xuống dưới, giống như đang xem xét hàng hóa, còn khinh thường hơn cả hàng kém chất lượng.

"Cậu đến cùng có gì mà bằng Tịch Bạch? Dám hy vọng thay thế vị trí của cậu ấy trong nhà họ Ninh? Háo hức đến nhà họ Ninh tìm người thân, chắc là mong muốn có được gia tài của nhà họ Ninh phải không?"

"Kẻ tầm thường đê tiện và phụ thuộc vào tiền bạc như cậu, tôi đã thấy vô số kể. Ai biết được bằng chứng ADN đó có phải do cậu đút lót bệnh viện rồi làm giả không?"

"Tầm thường? Phụ thuộc vào tiền bạc?" Ninh Lạc giả vờ ngạc nhiên, "Mấy người thật sự liếc một cái đã thấu suốt tâm can của tôi?"

Niềm tin mà cậu ấy dành cho việc cầu khấn Văn Khúc trước kỳ thi đại học còn không kiên định bằng mong muốn được giàu có mà bản thân ước ao vào sinh nhật hằng năm.