Chương 20

Trước đây cậu ấy đã từng để ý một tấm thảm của thương hiệu này, chỉ một tấm nhỏ thôi đã 50 vạn, đắn đo ba tháng vẫn chưa mua. Bây giờ lại giẫm lên loại bán chạy nhất nhà họ, lại còn là một tấm thảm lớn như vậy!

Ninh Lạc kích động nhổ vài sợi lông.

Cậu ấy lại đi sờ chiếc ghế sofa đối diện, chất liệu tốt khiến Ninh Lạc rưng rưng nước mắt.

Cái ghế này, da cừu non!

Còn có tủ sách cổ điển âm tường bên cạnh, những món đồ được bày trên đó tuỳ tiện lấy một món ra cũng đều là tác phẩm nghệ thuật, Ninh Lạc thậm chí còn nghi ngờ trong số đó có cả những món đấu giá, đắt hơn cả giá trị của cậu ấy kiếp trước.

Cậu ấy hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Mùi thơm của tiền!

Ninh Lạc bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng thay đồ, quẹt một cái mở ra, lại một lần nữa bị sốc.

Dù chưa từng đến đây, nhưng nhà họ Ninh vẫn chuẩn bị đầy đủ hết thảy cho cậu ấy, chỉ riêng áo khoác cũng phân ra theo các dịp khác nhau, xuân hạ thu đông đều có bộ cánh hoàn chỉnh, ít nhất cũng phải hơn trăm cái. Ninh Lạc đi vào bên trong như đang dạo qua cửa hàng xa xỉ phẩm.

Mơ màng đóng cửa phòng thử đồ lại, Ninh Lạc nhìn chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trong phòng ngủ, ánh mắt sùng bái: "Đây là do tôi đẩy đơn cho Thần Tài 20 năm nay nên mới có được!"

Lộ ảnh đế chỉ là đầu tường, sao có thể coi là người gánh vác trách nhiệm được?

*Đầu tường: Không có idol cố định mà thường xuyên thay đổi idol, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những xu hướng mới nhất trong fandom.

Ninh Lạc có được niềm vui vì chuyện phát tài sau một đêm! !

Cái gì là pháo hôi, cái gì là kết cục bi thảm, tất cả đều không quan trọng!

Con người mà, phải học cách hướng về đồng tiền!

Ninh Dượng xử lý xong công việc trong tay, nghĩ đến câu "thức khuya hói đầu" của Ninh Lạc, lần đầu tiên đi ngủ sớm.

Vừa đặt đầu lên gối, bên tai đã vang lên tiếng hát cao vυ"t.

[Vận may tới, chúc bạn nhiều điều may mắn, Vận may đem đến niềm vui và tình yêu ~ Đón vận may đến cùng tứ biển năm châu thịnh vượng, phát đạt!]

Giọng hát của Ninh Lạc uốn lượn thành chín khúc mười tám luyến, giống như một cái kén bị thắt nút, vặn vẹo thành cái bánh quẩy, không có nốt nào đúng điệu.

Ninh Dượng bật dậy.

Không phải chứ, làm sao có người vượt tường mà vẫn có thể truyền tải tiếng lòng của mình?

Ninh Lạc rốt cuộc đã dồn bao nhiêu sức lực vào việc hát bài hát này mới có thể hát to thế?!

Cậu ấy bị bệnh sao!

-

Ninh Lạc từ "Vận may đến" hát đến "Chết cũng phải yêu", kích động lăn qua lăn lại trên giường.

Rồi lại quấn vào mấy tấm chăn mỏng "bịch" một tiếng rớt khỏi giường.

"..."

Cậu ấy vùng vẫy, khò khè từ trong chăn bò ra, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.

Lúc này mới nhận ra điện thoại đang rung.

Nhấc lên xem, là tin nhắn của Ninh Dương gửi đến.

Ba phút trước.

[Ninh Dượng: Ninh Lạc, ngủ đi.]

Một phút trước.

[Ninh Dượng: Ninh Lạc, ngủ đi!!!]

Hả? Chuyện gì thế này? Không phải do mình lộn ra lộn vào quá lớn tiếng làm Ninh Dượng bực mình chứ?

Ninh Lạc vội vàng trả lời: "Xin lỗi anh trai, em ngủ ngay đây."

[Ninh Dượng: ...Hừ.]

Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào chữ "Hừ" này, trong đầu hiện ra hàng chục loại biểu đồ hình quạt cũng không nghiên cứu ra được đây rốt cuộc là mấy phần chế giễu, mấy phần mỉa mai, cậu dứt khoát ném sang một bên không thèm để ý, lẩm bẩm: "Hừ hừ hừ, không phải là bị đờm mắc ở cổ họng không khạc ra được chứ."

Mệt mỏi cả ngày, cậu ấy nhanh chóng ngủ thϊếp đi trên chiếc giường Simmons lớn.

Nằm mơ thấy mình đang nằm trên núi vàng, có một mỹ nam Tây Vực giơ hai cái cuốc hỏi cậu ấy bằng giọng dịu dàng: "Chủ nhân kính yêu, ngài đánh rơi cái cuốc vàng này, hay là cái cuốc bạc này?"

Ninh Lạc nhất thời không biết nên nhìn tiền hay nhìn sắc, mắt rất bận rộn nhưng không biết đang bận làm gì: "Đều là của ta, đều là của ta."

Chính lúc cậu ấy định nhận lấy cái cuốc, vô số con rắn ùa ra, trói chặt lấy cậu ấy, khiến cậu ấy ngạt thở, lôi cậu về phía sau.

Ninh Lạc nhìn thấy một gương mặt giống mình, những con rắn biến thành tóc của một người phụ nữ uốn lượn trong không trung: "Lạc Lạc, mẹ làm tất cả mọi chuyện đều là vì con, trên đời này có cha mẹ nào lại hại con mình?"

Khác với giọng điệu nhẹ nhàng, móng tay dài lạnh lẽo của người phụ nữ hung hăng túm lấy má cậu ấy, để lại vết máu: "Mẹ đã hy sinh vì con nhiều như vậy, con đừng phụ lòng mong đợi của mẹ."

Ninh Lạc ngay lập tức bị dọa tỉnh.

Tỉnh dậy tim đập thình thịch vỗ vỗ ngực, lật người.

Cậu ấy luôn cảm thấy việc mình xuyên sách không phải là ngẫu nhiên, ngoài việc trùng tên trùng họ, quá trình trưởng thành của cậu ấy và nhân vật gốc cũng tương tự, có một người cha mất sớm, một người mẹ có tính kiểm soát cao, là mẹ đẻ, đã qua đời ba năm trước.