Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Bộ Giới Giải Trí Nghe Tôi Phát Điên

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ninh Dượng mất hết cả hứng thú ăn uống, lấy cớ còn công việc chưa xong liền đi vào thư phòng, tự nhốt mình bên trong.

Anh ta ngồi trên ghế, nhìn bức ảnh chụp với Ninh Tịch Bạch hồi nhỏ trên bàn, nhả ra một hơi thuốc, tâm trạng bất an.

"Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa, Ninh Lạc thò đầu vào: "Anh cả?"

"Vào đi."

Vừa vào, Ninh Lạc đã bị khói thuốc làm cho ho: "Khụ, anh làm sao lại hút thuốc? Tâm trạng không tốt à?"

Đối mặt với kim chủ, thái độ phải đoan chính, an ủi phải ân cần.

Ninh Dượng liếc cậu ấy một cái, dập tắt điếu thuốc: "Không phải."

Ninh Lạc: "... Ồ."

Cuộc trò chuyện chết yểu.

Cậu ấy xoa xoa cánh tay, cười gượng: "Trong phòng lạnh quá nhỉ."

[Sao anh trai lại không để ý đến người ta? Chẳng lẽ thích người khác nhiệt tình dán vào cái mông lạnh của mình?]

Ánh mắt lại nhìn sang bức ảnh hai người trên bàn, Ninh Tịch Bạch cưỡi trên đầu Ninh Dượng giơ tay chữ V: [Anh để người ta trong lòng, người ta đá anh xuống mương. Hai người các người thực sự không thích hợp, anh cả người toàn mùi thuốc lá thế kia, làm sao lại đến quấy rầy một kẻ toàn mùi sữa như cậu ta chứ?]

Tay Ninh Dượng run lên, suýt chút nữa ấn đầu thuốc lá vào tay mình.

Khóe mắt anh ta giật giật: "Ninh Lạc, cậu có thể đừng lúc nào cũng tưởng tượng ra mấy thứ linh tinh được không? Tịch Bạch là em trai tôi, cậu cũng là em trai tôi."

Dù rằng anh ta không thích cậu em trai mới đến này lắm.

Ninh Lạc không hiểu: "Em biết, trên giấy giám định viết thế cơ mà."

Cậu ấy đâu có mù chữ.

[Có vẻ như Ninh Dượng là một tên cuồng em trai, không biết anh ta có đang cảnh cáo thái độ của mình với tư cách là anh trai trà xanh không nhỉ?]

[Còn cần phải tưởng tượng làm gì nữa? Tự bản thân anh trai trai trà xanh đã là một bộ phim cung đấu rồi. Anh ta vừa nãy không thấy mới nhắc đến việc vào công ty là mắt Ninh Tịch Bạch sáng lên sao?]

Ninh Dượng không mù, tất nhiên là thấy, nhưng anh ta không thừa nhận: "Tịch Bạch cảm thấy vào công ty là được ba công nhận nên mới vui vẻ, không có ý định khác."

Ninh Lạc thuận theo: "Ừm ừm ừm, em hiểu."

[Giải thích với em làm gì hả anh trai, nói như thật ấy, lừa người khác thì được, đừng có lừa dối chính mình.]

"..." Cảm giác đấm một cú vào bông gòn khó chịu cỡ nào, Ninh Dượng coi như đã được nếm trải.

Anh ta cưỡng ép chuyển chủ đề, ném cho Ninh Lạc một xấp giấy vừa in: "Xem đi."

Ninh Lạc cầm lên xem, là tư liệu về buổi chụp hình tạp chí, từ quy trình lớn đến cái nhỏ như gu thẩm mỹ của nhϊếp ảnh gia, tính cách và điều cấm kỵ của tổng biên tập, đều được ghi chú rất chi tiết, vừa nhìn là biết do người chuyên nghiệp sắp xếp.

Ninh Dượng công tư phân minh: "Cơ hội cho cậu thì nắm bắt cho tốt, đừng có làm khùng làm điên."

Ninh Lạc nhìn vào ảnh thẻ của Lộ Đình Châu, nuốt nước bọt: "Em hợp tác với Lộ ảnh đế?"

"Anh ấy lớn cậu nhỏ, chủ yếu là anh ấy tham gia chụp hình tuyên truyền phim, còn cậu chỉ là phụ." Ninh Dượng gõ gõ mặt bàn, "Còn vấn đề gì không?"

"Không, không có."

Ninh Lạc nắm tài liệu cẩn thận như bảo bối, nghĩ đến lại được gặp bức tường mới của thế giới này, cậu ấy vô cùng phấn khích, đến cả thái độ với Ninh Dượng cũng thân thiết hơn: "Anh cả, muộn thế này rồi mà anh vẫn phải xử lý công việc sao? Có mệt quá không?"

Ninh Lạc cười híp mắt với Ninh Dượng, nụ cười rạng rỡ, ánh đèn chiếu vào vai cậu ấy, phản chiếu vào đôi mắt trong veo sạch sẽ, như ánh sáng tuôn ra từ đáy mắt. Má lúm đồng tiền chứa đầy rượu ngọt, ngay cả giọng nói cũng mang theo ngữ điệu bay bổng, vô cùng hoạt bát.

Ninh Dượng dời mắt đi: "Công việc đòi hỏi."

"Vâng, nhưng vẫn nên đi ngủ sớm," Ninh Lạc liếc mắt một cái, vẫn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Ninh Dượng, âu yếm nhắc nhở, "Thường xuyên thức khuya sẽ bị hói đầu, biến thành Địa Trung Hải."

"... Cảm ơn cậu."

Ninh Lạc e thẹn cười: "Không có gì."

"..."

Sau khi tiễn Ninh Lạc đi, Ninh Dượng nhìn vào tập tài liệu trong máy tính xách tay, nhưng không một chữ lọt vào đầu, thay vào đó, từng lời của Ninh Lạc hôm nay lại chui vào lòng từng chữ một, khiến anh ta không yên.

Ninh Lạc cũng chẳng quan tâm Ninh Dượng đang nghĩ gì, việc đầu tiên cậu ấy làm là lấy chồng tài liệu ra, hôn lên ảnh thẻ trên đó vài phát, cười như một tên biếи ŧɦái.

Đây là cái gì? Chồng yêu! Hôn một cái, hề hề, em hôn, moa moa moa moa.

Chờ đến khi cơn phấn khích qua đi, Ninh Lạc mới cẩn thận quan sát xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy đến phòng ngủ này, ngay nhân vật gốc cũng chưa từng ở.

Diện tích 80m2, chiều cao trần 4,5m khiến cho toàn bộ không gian trở nên vô cùng rộng rãi. Ninh Lạc nhảy khỏi chiếc giường lớn, bước lên tấm thảm lông cừu mềm mại, lật xem nhãn hiệu.
« Chương TrướcChương Tiếp »