Ninh Lạc hoàn toàn không nhận ra rằng có người sau lưng mình, cậu dang rộng hai tay từ từ ôm lấy chính mình.
Giống như cách Jack ôm Rose, ôm bằng một tình cảm sâu sắc.
[Lúc này, tôi muốn ngâm một bài thơ: "À~ Mùi thơm của tiền bạc này, như cảnh tháng Tư tại nhân gian, kết hợp với địa tam tiên Đông Bắc, có thể được hàng nghìn căn nhà rộng rãi.]
Ninh Lạc ngâm nga tràn đầy cảm xúc, liên tục gật đầu: [Thơ hay, thơ hay.]
[Thật như Tần Thủy Hoàng ăn hoa tiêu, thắng lớn.]
Ninh Dượng từ nhỏ đã được giáo dục tinh hoa, có phẩm hạnh tốt.
Nhưng lúc này, khóe miệng anh ta giật giật, đang có ý định chửi thề.
Thật đúng là vẽ lông mày vẽ mắt trên mông, tưởng mình là ông trời!
Vẻ mặt trầm trọng, anh ta lại lui về phía sau, ngồi vào trong xe, bàn tay run rẩy châm điếu thuốc.
Tài xế thấy anh ta đi chưa được bao xa lại quay lại, không hiểu gì cả: "Đại thiếu gia, sao vậy?"
Ninh Dượng im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: "Nếu một gia tộc có một người yêu đương mù quáng, lại có thêm một kẻ thần kinh, thì phải làm thế nào?"
Tài xế trả lời ngay: "Gia tộc đó coi như toi."
Ninh Dượng: "…"
Anh rít một hơi dài, khàn khàn hỏi: Sáng nay tôi có bước chân trái vào công ty trước không?"
Tài xế: "Hả?"
"Tiền thưởng tháng này không còn."
Tài xế: "Hả???"
Bỏ mặc sự ấm ức của tài xế, sau khi hút hết một điếu thuốc, Ninh Dượng cuối cùng cũng tự bình tĩnh lại. Nhìn những tàn thuốc rơi xuống, anh ta thấy mình mới là người có bệnh.
Ninh Lạc có bệnh hay không cũng không liên quan gì đến anh. Miễn là đối phương cư xử ngoan ngoãn, không gây rắc rối, anh sẽ để cho cậu ấy ăn uống vô lo cả đời.
Nghĩ thông, Ninh Dượng hất cằm lên: "Suýt quên, lấy bánh ngọt tôi mua cho Tịch Bạch ra đây."
Tài xế đưa hộp bánh ngọt cho anh ta.
Đây là món bánh ngọt mà Ninh Dượng đã không quên mua sau khi tăng ca cả đêm, tài xế còn đặc biệt thắt dây an toàn cho nó.
Nhìn đại thiếu gia vì món bánh ngọt mà phải xếp hàng rất lâu mới mua được đi vào cổng biệt thự, tài xế lẩm bẩm: "Đại thiếu gia có vẻ không thích cậu em trai thứ hai mới đến nhỉ..."
Mối quan hệ giữa ba anh em nhà họ Ninh rất phức tạp.
Anh cả Ninh Dượng là con trai của người vợ đầu tiên liên hôn với ba Ninh; con trai thứ hai Ninh Lạc là của người vợ hiện tại, mới được nhận về, quan hệ với gia đình còn xa cách; Ninh Tịch Bạch là một thiếu gia giả bị ôm nhầm, hiện đang ở trong tình cảnh khó xử.
Ba người, ba bà mẹ.
Vào những dịp lễ Tết, họ có thể tụ tập một bàn chơi bài.
"Tuy nhiên, nhị thiếu gia thật đẹp trai." Tài xế than thở.
Chẳng hiểu vì sao lại giơ cánh tay ra vận động như thể tập thể dục thể dục buổi sáng trước cổng.
Ninh Lạc hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của mình đã bị người khác nhìn thấy, thậm chí cũng không hay biết Ninh Dượng đã đến. Cậu ấy đi thẳng vào biệt thự, dưới sự chào đón nồng nhiệt của người giúp việc và quản gia, đi qua khu vườn rộng lớn và đẩy cửa vào nhà.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu ấy đã chạm phải một đôi mắt sợ hãi.
Ninh Lạc mỉm cười: "Tiểu Bạch."
Giọng nói như ma âm xuyên qua tai, dọa đến Ninh Tịch Bạch lập tức lùi lại mấy bước, lập tức tạo khoảng cách với cậu ấy.
Ninh Lạc cười mỉm chi: "Sao đột nhiên lại xa cách với anh như vậy? Anh không phải là anh trai thân yêu của em sao?"
Chuyện đến nước này, Ninh Tịch Bạch đã hiểu rõ, Ninh Lạc chính là cố ý nhắm vào cậu ta, để cậu ta xấu mặt.
Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, quả nhiên là một tên không thể lên mặt được.
Cậu ta dứt khoát không giả vờ nữa, trên mặt nở nụ cười, ngọt ngào vô cùng, trong mắt người ngoài hai người có quan hệ cực tốt, giọng nói lại mang theo từng tia lạnh lẽo: "Anh trai? Ninh Lạc, cậu chẳng lẽ lại tưởng rằng chỉ dựa vào một bản báo cáo giám định là có thể vào ở nhà họ Ninh, giẫm lên tôi để trở thành người thừa kế chứ?”
"Trong giới giải trí, cậu chỉ có thể làm thế thân giá rẻ của tôi, ở đây cũng như vậy," Ninh Tịch Bạch nhìn sắc mặt Ninh Lạc dần trắng bệch cứng ngắc, nghiêng đầu cười hì hì, "Cậu vào đây bằng cách nào, tôi sẽ khiến cậu cút ra bằng cách đó."
Không ai có thể cướp đoạt tất cả những gì cậu ta có ở nhà họ Ninh.
Không ai cả.
Nếu Ninh Lạc có hệ thống, lúc này hẳn là nghe thấy nhắc nhở giá trị hắc hóa của Ninh Tịch Bạch +1+1+1, hiển nhiên lại có thêm một kẻ phát điên.
Nhưng cậu ấy không có, đồng thời cảm thấy bây giờ rất không ổn.
Vì cậu ấy thấy ba Ninh đang từ trên lầu đi xuống, tiến về phía họ.
Cái đầu bị tiền làm choáng váng lập tức tỉnh táo lại, Ninh Lạc rốt cuộc nhớ ra trên xe mình đã ba hoa cái gì, mặt mày tái nhợt.
Cứu, mạng, đi!
Mà ba Ninh nhìn thấy hai người đứng ở cửa, rõ ràng hiểu lầm, gương mặt càng dài ra.