Chương 12

Không chỉ riêng Trầm Văn Dục bị sốc.

Tôn Thiệu Nghi và Vương Lâm như đều bị bấm nút tạm dừng, đứng trơ ra tại chỗ.

Rồi trong tích tắc, cả hai đồng loạt quay đầu, bốn mắt đăm đăm nhìn vào Ninh Lạc, như muốn thiêu đốt cậu thành tro bụi.

Ninh Lạc bị phản ứng kỳ lạ của họ dọa sợ: "Sao... sao vậy?"

Vương Lâm cảm thấy đầu đau buốt, đau đến mức anh ta chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngón tay run rẩy chỉ vào Phó Cương Quần, chỉ về phía Trầm Văn Dục, cuối cùng chỉ vào chính mình.

Anh ta? Là người đồng tính luyến ái? Lại là với Trầm Văn Dục?

Còn là do em họ của anh ta tiết lộ??

Trầm Văn Dục mặt sa sầm: "Ai đang nói bậy ở đó, ra đây!"

Nghe thấy giọng nói của cậu ta, Tôn Thiệu Nghi là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Phó Cương Quần và người đàn ông kia: "Đúng vậy, hai người ai nói dối, bây giờ thừa nhận còn kịp."

"Tôi không phải..." Trầm Văn Dục nói đến nửa chừng thì dừng lại, chậm rãi ngậm miệng lại, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ khó tin.

Thực sự, có gì không ổn.

Lẽ ra câu nói vừa rồi thốt ra, mọi người đều nên nhìn về phía cậu ta mới đúng.

Không thể nào như bây giờ, ánh mắt vẫn tập trung vào Vương Lâm và những người khác, coi như không nghe thấy câu nói đó.

Bị chen ngang như vậy, Vương Lâm lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Tính cách của Phó Cương Quần dù cất giấu kỹ đến mấy, sau bao năm làm ăn với em họ, anh ta cũng biết chuyện này nhất định có uẩn khúc.

Trước đây vì nể mặt dì, anh ta đã nhiều lần gián tiếp nhắc nhở Phó Cương Quần đừng có làm trò con bò, mà hiện giờ tài chính của họ đang gặp khó khăn, lại càng không thể chấp nhận.

Vậy mà Phó Cương Quần thì sao? Không những không nghe, còn đi tung tin đồn thất thiệt về anh ta cho giới truyền thông?

Thảo nào, thảo nào Ninh Lạc luôn cảm thấy anh ta là người đồng tính.

Cùng lúc đó, trong đầu Ninh Lạc đang nhanh chóng tua lại nội dung của cuốn sách gốc.

[Chuyện của đạo diễn Vương thật giả lẫn lộn, nhưng Phó Cương Quần này nhất định là thích chơi trai trẻ hay là thụ hàng real vậy?]

Lượng thông tin quá lớn, Vương Lâm vừa lấy lại tinh thần bắt đầu ngây người ra.

[Trong nhóm của đạo diễn Vương, những người đẹp trai không ai không bị sờ soạng, còn uy hϊếp dụ dỗ họ không được tiết lộ.]

Trầm Văn Dục hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Ninh Lạc, rồi từng chút một quay sang nhìn người đàn ông trung niên hói đầu Phó Cương Quần, khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó.

[Tên béo khốn kiếp này ép thụ hoá thành công lại chơi Bɖʂʍ, mày biết điều đó gây tổn thương lớn cho thụ như thế nào không, bóng ma tâm lý đều từ đó mà ra!]

L*иg ngực Vương Lâm bắt đầu phập phồng dữ dội.

Ninh Lạc nghĩ đến đây cảm thấy phẫn nộ.

[Tại sao lại có thể loại cặn bã như vậy mà vẫn có người vì muốn leo lên mà chủ động dâng hiến bản thân, cái miệng này của tôi ngoài ăn uống và chửi bới thì chưa bao giờ hôn!]

Trầm Văn Dục: Đây là điểm then chốt ư?!

Tôn Thiệu Nghi vỗ lưng cho Vương Lâm đang hụt hơi.

Phó Cương Quần hoàn toàn không biết mình đã bị Ninh Lạc lật tẩy, đang giả vờ lễ phép xin lỗi Trầm Văn Dục: "Thực sự xin lỗi thầy Trầm, là tôi sơ suất, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, để người không có mắt lợi dụng kẽ hở..."

Hắn lải nhải nói một mớ, nhưng Trầm Văn Dục không hề đáp lại lấy một chữ.

Phó Cương Quần khó hiểu nhìn sang, thấy đối phương có vẻ mặt ghê tởm như thể đã ăn phải ruồi, thậm chí còn lui lại vài bước.

Trước khi hắn ta kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vương Lâm dùng giọng điệu lạnh lùng chưa từng có gọi tên hắn: "Phó Cương Quần."

Phó Cương Quần đột nhiên có một linh cảm không lành.

Vương Lâm nói: "Chẳng có bằng chứng gì mà cậu đã vội vã kết tội? Vấn đề nằm ở bộ phận của cậu, mà cậu lại phủi hết trách nhiệm cho người khác."

Phó Cương Quần vội vàng biện bạch: "Anh họ, anh nghe tôi giải thích, không phải như anh nghĩ…."

Vương Lâm hừ lạnh: "Chuyện này không cần cậu giải thích, để cảnh sát đến."

Đúng vậy, anh ta định báo cảnh sát.

Nếu chỉ đơn thuần là biển thủ quỹ của đoàn làm phim thì để Phó Cương Quần nhả ra những gì hắn ta đã ăn là được. Nhưng liên quan đến cưỡng bức tìиɧ ɖu͙©, Vương Lâm tuyệt đối không dung tha.Hắn ta nghĩ đoàn làm phim của mình là cái quái gì? Nhà thổ sao?

Thật hay giả, cảnh sát sẽ điều tra, Phó Cương Quần nhất định sẽ không bị oan!!

Sắc mặt Phó Cương Quần lập tức tái mét.

Hắn vốn không nghĩ Vương Lâm thật sự sẽ truy cứu!

Trước đây, chỉ cần tìm bừa một lý do là xong, sao lần này lại không hiệu quả?

Nếu như... nếu như thật sự bị phát hiện ra cái gì đó...

Toàn thân Phó Cương Quần lạnh ngắt.

Không cho hắn cơ hội từ chối, cảnh sát rất nhanh đã đến, những người liên quan bị mời ra ngoài để thẩm vấn, hiện trường hỗn loạn. Trong lòng Vương Lâm cũng phiền muộn, tạm cho toàn bộ đoàn phim nghỉ nửa ngày.

Tiểu Tống và Ninh Lạc cùng nhau xem xong vở kịch ồn ào, Tiểu Tống gãi gãi đầu: "Anh Lạc, em đưa anh về khách sạn nhé?"

Cứ ở lại đoàn phim cũng không có gì làm, Ninh Lạc gật đầu.

Thấy cậu định rời đi, Trầm Văn Dục vội vàng đuổi theo.

Chỉ là cậu ta chưa kịp đến gần thì đã bị Tôn Thiệu Nghi chặn lại.

"Thiệu Nghi? Đợi chút, tôi có chuyện muốn nói với Ninh Lạc."

Tôn Thiệu Nghi nói: "Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng tốt nhất cậu đừng nên đi."

"Cô cũng có thể ...?" Trầm Văn Dục nhớ lại hôm nay Tôn Thiệu Nghi đã cắt ngang lời mình.

Tôn Thiệu Nghi gật đầu, kéo Trầm Văn Dục vào một góc, nói về chuyện bữa tiệc tối hôm đó: "...Tôi và đạo diễn Vương đã thảo luận về vấn đề này, chuyện này có vẻ hơi kỳ lạ và đột nhiên bộc bạch có thể không phải là một ý kiến hay, vậy nên tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ, cũng là vì lợi ích của Ninh Lạc."

Trầm Văn Dục im lặng một lát, rồi gật đầu, chỉ là khi nghĩ đến Phó Cương Quần lại dám bịa đặt cậu ta và đạo diễn Vương, sắc mặt cậu ta trở nên khó coi, lạnh lùng híp mắt nhìn người đàn ông trung niên đang bị cảnh sát thẩm vấn cách đó không xa.

Hắn ta thực sự nghĩ mình là một quả hồng mềm dễ bóp sao?

Bên này, Ninh Lạc đã rời khỏi đoàn phim, lên chiếc xe đưa rước trở về khách sạn.

Nghĩ đến việc mình có thêm nửa ngày nghỉ, còn cái ung nhọt trong đoàn phim sắp bị thanh trừ, Ninh Lạc vui vẻ giơ ngón tay cái trong lòng, hào hứng cầm điện thoại lướt qua tất cả các tạp chí của Lộ Đình Châu, chuẩn bị mua chúng về để ngắm nhìn khuôn mặt đó mỗi ngày.

Đây là ông chồng mới mà cậu ấy vừa yêu thích và hiện tại cậu đang rất phấn khích. Nếu không phải bản thân cũng là một người nổi tiếng, sợ bị chụp ảnh đang dùng ảnh của Lộ Đình Châu làm hình nền điện thoại, Ninh Lạc đã sớm thay đổi nó.

Cuộc gọi của Nam Bồ Tát đã cắt ngang lời tỏ tình của Ninh Lạc dành cho khuôn mặt của Lộ Đình Châu.

Ninh Lạc bực bội "chậc" một tiếng, quyết định coi như không nhìn thấy.

Nhưng đối phương kiên trì không ngừng gọi đến.

Vậy thì đừng trách cậu ấy.