Khi vào đoàn đã là mùa thu. Đinh Nghiêu Thải không thể bên cạnh cô thường xuyên, vậy nên đã sắp xếp cho cô một trợ lý.
Các cô khách sáo chào hỏi lẫn nhau.
Có lẽ vì muốn kéo gần khoảng cách, trợ lý nhiệt tình hỏi tình hình cô và con trai của lãnh đạo cao tầng trong công ty phát triển ra sao. Đúng là hũ nào không mở thì nhắc tới hũ đó, cũng khó trách lãnh đạo không coi khiếu nại của cô ra gì. Chắc chắn khắp công ty đều cảm thấy cô không chấp nhận là không biết thức thời. Thẩm Trĩ xấu hổ không thôi, chỉ đành yên lặng cười cười, lấp liếʍ cho qua chủ đề này.
Lúc chủ động đi chào hỏi, bên cạnh đạo diễn có người khác. Trừ biên kịch ra, còn có diễn viên diễn nữ chính và e-kip của cô ta.
“Cô đến rồi.” Đạo diến túm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng, lập tức gọi cô tới, nhưng không vội vã nói chuyện với cô, mà ngược lại tiếp tục tranh luận vấn đề ban nãy, “….Chuyện tới hiện tại còn sửa kịch bản, những diễn viên khác cũng chịu ảnh hưởng. Thẩm Trĩ cô nói phải không?”
Chỉ qua loa mấy câu, Thẩm Trĩ vừa mới gia nhập cuộc đối thoại này đã hiểu đại khái tình huống.
Cô còn chưa ngu đến mức nhận củ khoai lang phỏng tay này: “Gì ạ?”
Chẳng cần biết có phải là diễn viên hay không, chỉ cần sống trên đời này, giả ngu là kĩ năng thực dụng tiện lợi và bắt buộc phải trang bị.
Chạy trốn cũng thế.
Thẩm Trĩ cười nói: “Mọi người đang bàn chuyện quan trọng, lát nữa tôi quay lại sau.”
Cục diện trước mắt hỏng bét tới mức này, ở lại chắc chắn sẽ bị liên lụy. Nữ chính muốn sửa kịch bản, cho dù là thêm cảnh hay cắt đi những cảnh phức tạp, những vai diễn khác chắc chắn phải chịu thiệt. Hơn nữa, kịch bản của Thẩm Trĩ cô đã đọc thuộc làu làu. Không sửa đương nhiên cũng là mong muốn của cô.
Mà, đây chẳng phải chuyện cô không muốn là có thể làm được.
Thay vì ở chỗ này làm châu chấu đá xe cuối cùng rơi vào kết cục bị người ta ghim thù, chẳng bằng 36 kế chạy là thượng sách. Nhưng lại có người không thức thời thổi lửa ngay lúc này, đảo lộn tiết tấu của cô.
“Kịch bản này rất nhiều người đã xem qua, chúng tôi cũng sửa đi sửa lại rất nhiều lần, phải qua rất nhiều bên mới được duyệt. Lần này mọi mặt chúng tôi đều chuẩn bị rất nghiêm túc, thêm cảnh thế này, đằng sau đều phải sửa. Vậy trước đó chúng tôi làm phiền đến nhiều người nổi tiếng như vậy cuối cùng cũng thành công cốc à.” Người chế tác bực bội nói.
Quan sát thấy đối phương không dễ nhượng bộ, người đại diện thử tự mình thương lượng: “Nếu không sửa kịch bản, vậy quay thêm cảnh riêng….”
Đạo diễn nói: “Vậy cũng cần bàn bạc lại.”
Nữ diễn viên kia đề cập đến việc khiếu nại với người đại diện: “Thêm cảnh, em muốn thêm cảnh.”
Lại một lần rơi vào bế tắc.
Thẩm Trĩ lùi ra sau một bước.
Lại lùi thêm một bước nữa.
Cô dự định lặng lẽ rời khỏi, nhưng sau lưng đυ.ng phải trở ngại, hình như đυ.ng phải vách tường. Thẩm Trĩ nghe thấy giọng nói sắc như lưỡi dao rút ra khỏi vỏ, ngả ngớn lại quyết đoán nói: “Phải sửa cái gì đó?”
Cô nhận ra giọng nói này.
Không kịp quay đầu, anh nói tiếp: “Đây không coi là vi phạm hợp đồng chứ?”
Thẩm Trĩ ngẩng đầu lên theo giọng nói kia, đúng lúc chạm phải ánh mắt đang rũ xuống của Thẩm Hà bốn mắt nhìn nhau.
Thời tiết đã dần chuyển lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ và quần bò, rộng rãi, nhìn trẻ tuổi và tùy tiện.
Bọn họ không nói chuyện với nhau.
Hình như người bên cạnh nói với anh không được tính.
Anh cũng nhanh nhẹn thừa nhận nói: “Không tính à? Vậy cũng rất phiền phức đấy.”
Thẩm Hà chính là như thế.
Thích bày tỏ rõ ràng, chẳng cần quan tâm đúng sai phải trái, mọi tiêu chuẩn đều là bản thân mình. Anh đã quen với việc chấp nhận làm việc bằng mọi giá, một khi phán định nó chẳng có ý nghĩa gì thì chẳng hề do dự nghĩ mọi cách để vứt bỏ nó. Chẳng hề nể tình, hiệu suất cao, cũng dễ gây thù chuốc oán.
Cho nên cô mới không đối chọi với anh.
Lại tiếp tục một phen nghị luận.
Giả dụ nói trước đó Thẩm Trĩ còn có thể chờ thời cơ hành động, vậy thì lần này cô càng có xu hướng chạy trối chết. Cô xoay người lại, trước mặt là Thẩm Hà. Trước tiên cô tránh sang trái, không ngờ anh cũng dịch sang trái; lại vòng sang phải, anh cũng nghiêng người sang bên phải. Nói tóm lại, là chặn cứng đường đi của cô.
Thẩm Trĩ nói: “Chào cậu.”
Thẩm Hà nói: “Chào cậu.”
Sau đó không có sau đó nữa.
Giả dụ nói trên cuộc đua ma ra tông sự nghiệp diễn xuất này Thẩm Trĩ dẫn đầu một bước so với bạn bè cùng khóa, vậy có thể đánh giá như thế này, Thẩm Hà dẫn trước người khác những năm bước.
Thành tích của anh không phải là loại tốt nhất, cùng lắm là sinh viên mà các thầy cô thương nhất. Nhưng điều này chẳng nói lên bất cứ thứ gì.
Trước khi tốt nghiệp bọn họ không có cơ hội giao lưu, vòng giao tiếp cũng gần như không trùng hợp. Nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt hai người càng ngày càng lạnh lẽo.
Trước khi giữa hai người có thể đọng thành một ngọn everest, đạo diện kịp thời chạy tới chào hỏi: “Tiểu Thẩm.”
“Dạ.”
“Có tôi.”
Chỉ nghe thấy hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều nhìn sang phía đối phương.
Đạo diện trợn mắt nói càn: “Bắt chuyện với nhau rồi? Đôi bạn học cũ các người đúng là thân thiết!”
Thân thiết cái rắm.
Đạo diễn nói: “Có thể đóng phim với nhau, rất mừng đúng không?”
Đúng là mừng quá rồi.
Đạo diễn nói: “Phải diễn cho tốt đấy.”
Chỉ bằng câu nói này đã quét sạch mọi cảm xúc của cả hai.
Thẩm Hà nói: “Sẽ cố gắng ạ, cảm ơn chú.”
Thẩm Trĩ mỉm cười trả lời: “Hi vọng không thêm phiền phức cho chú.”
*
Khi Đinh Thải Nghiêu biết sẽ thay đổi nam chính, hình như lúc đó Thẩm Trĩ đang đọc kịch bản, hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai. Diễn viên ban đầu uống rượu lái xe gặp tai nạn, ầm ĩ liên tục, có thể quay lại được hay không cũng khó nói.
Cuối cùng kịch bản vẫn tiến hành sửa sang lại.
Thẩm Trĩ vừa uống sinh tố giảm cân vừa xem [Hồ Walden], hỏi: “Vai nam chính không đổi nữa chứ?”
Trợ lý nói: “Có lẽ vậy ạ.”
“Khá tốt.”
Thẩm Trĩ nói.
Từ lúc quen biết tới giờ, ấn tượng mà Thẩm Trĩ để lại cho người khác là không làm giá, dễ chung đυ.ng. Mà Thẩm Hà vừa xuất hiện, phản ứng hóa học của bọn họ hiển nhiên không hề hòa hợp, người khác không nhìn ra, nhưng trợ lý hàng ngày ở bên cạnh rất rõ ràng.
Trợ lý nói: “Còn tưởng quan hệ hai người không tốt cơ đấy.”
“Bình thường thôi.” Thẩm Trĩ trả lời, “Nhưng một bộ phim truyền hình cứ thay đổi diễn viên liên tục cũng không tốt. Hơn nữa, nếu là Thẩm Hà, chắc chắn có thể bớt đi nhiều việc phiền phức.”
Nói xong cô lại cúi đầu xuống, lần một trang sách. Ghế ngồi khá cao, cho nên có thể khẽ đung đưa hai chân.
Chẳng qua cũng sẽ xuất hiện một ít phiền phức.
Cô bổ sung trong lòng.
Hiện thực tàn khốc nói cho cô biết, lo lắng cho người khác không bằng suy nghĩ cho chính mình.
Sau nghi thức khai máy, anh chàng kia đã lái xe thẳng tới đoàn phim rồi.
Cho dù tính cách tốt như Thẩm Trĩ, cũng thầm mong trên trời giáng xuống một trận mưa sao băng, đập nát con xe thể thao thời thượng của anh ta đi, để anh ta không còn cách nào tới quấn lấy cô nữa.
Trong đoàn, Thẩm Trĩ trăm lần như một, lấy cớ phải nghiên cứu kịch bản để làm lý do không gặp mặt.
Cảnh quay trước là phân cảnh nữ phụ và nam chính chia tay, và phân cảnh nam chính nhờ cậy vào gia thế của nữ chính để bò lên trên.
Vai diễn của Thẩm Trĩ có cảm giác yêu hận đan xen với vai diễn của Thẩm Hà, một mặt bởi vì bị bỏ rơi mà tràn đầy phẫn nộ, mặt khác lại hi vọng anh quay lại bên cạnh mình lần nữa, tới cuối cùng trái tim như tro tàn.
Cô đυ.ng mặt Thẩm Hà ở dưới lầu.
Cô đi vứt rác, lúc quay đầu phát hiện thấy anh nhìn chằm chằm mình. Đang định hỏi “sao vậy” , thì nghe thấy anh trả lời: “Chiếc xe kia khá ngầu đấy.”
Mấy giây sau, Thẩm Trĩ mới ý thức được, anh đang nói đến chiếc xe mà cô hi vọng nó bị đập vỡ kia.
Anh căn bản chẳng hiểu cái gì sất.
Bỗng nhiên, cảm xúc đối địch lại tăng lên.
Cô trừng mắt nhìn anh.
Phó đạo diễn đi ngang qua bắt được một màn này, không thể không cảm thán: “Vẫn chưa bắt đầu quay đã nhập vai thế này rồi.”
Quá trình quay chụp của bọn họ tiến triển rất thuận lợi.
Diễn viên đóng vai nữ chính kia tuy mang theo vốn đầu tư vào đoàn phim, nhưng năng lực cá nhân của cô ta cũng không kéo chân sau của mọi người.
Những cảnh quay phía sau vẫn dựa vào tình tiết cũ.
Sở dĩ như vậy, cũng là suy nghĩ cho diễn viên. Cảnh tình cảm bọn họ quay trước khá ít, hơn nữa khá dễ dàng. Đợi quen thuộc hơn thì quay những cảnh thân mật, như vậy sẽ tự nhiên hơn.
Thiết lập nhân vật của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ là đôi tình nhân ở chung một thôn.
Thẩm Trĩ buộc bím tóc, mặc quần áo không vừa với người, lớp trang điểm gần như là để tự nhiên. Cô đang đứng trên nền đất, vừa xem kịch bản vừa để mặc nhân viên trang điểm tô vẽ. Cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn ra thì thấy một gương mặt quen thuộc.
“Được rồi.” Người bên cạnh nói.
Thẩm Trĩ khẽ nói tiếng “Vất vả rồi” , để kịch bản sang một bên phủi tay ra ngoài. “Làm gì đó.” Cô cố ý dùng giọng địa phương để nói.
Thẩm Hà cũng đã làm tạo hình, biến thành một thanh niên nông thôn thật thà sạch sẽ.
“Tới xem cô.” Anh cũng trả lời bằng giọng địa phương.
Lại có một vị khách không mời xuất hiện trong đám người. Thẩm Trĩ không quen, đối phương đã tự giới thiệu ngắn gọn. Là người đại diện của Thẩm Hà, đến giục Thẩm Hà đi xem kịch bản.
Vẫn còn đang quay bộ này, mà đã có bộ tiếp theo rồi.
Không phải quá vội vàng rồi sao?
Thẩm Trĩ nghĩ.
Mà Thẩm Hà không mặn không nhạt qua loa cho xong: “Nói sau đi.”
Thế này không giống như anh lúc bình thường.
Thẩm Hà trong lòng tràn đầy nhiệt tình với quay phim không nên là bộ dạng như thế này.
Thẩm Trĩ âm thầm cảm giác được chút gì đó.
Chỉ có cảnh quay của hai người, cũng không khó, một lượt là qua.
Hiện trường trong phim cách hai tiếng đi đường, trên thực tế lúc quay chỉ ở ngay cách vách. Sau khi đổi chỗ, diễn viên diễn vai nữ chính cũng khoan thai tới muộn. Trợ lý bên cạnh cô ta có mấy người, người đại diện cũng thường xuyên đi theo bên cạnh, nhìn chẳng giống người mới chút nào.
Tương phản mà nói, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người họ vận động cơ thể, bọn họ đứng trên nền nhà sáng bóng ở sảnh lớn bến xe học theo Yuzuru Hanyu và Mao Asada. Mấy nhân viên công tác cũng bị chọc cười không nhặt được mồm. Thậm chí có người cảm thấy thú vị, sau này có lẽ có thể cắt thành video hậu trường, cho nên vẫn tiếp tục quay chụp.
Thực ra tính cách của họ đều không phải kiểu thích đùa cợt.
Đợi ống kính chuyển ra chỗ khác, biểu cảm của hai người lập tức sụ xuống.
Mọi người đều tản đi hết, nhưng thư kí trường quay vẫn chưa tới bàn giao, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ tiếp tục tập lời thoại.
Bộ phim này là một bộ phim tình cảm.
Những diễn viên chính có phân cảnh tiếp xúc cơ thể với nhau quá bình thường.
Bọn họ sẽ hôn nhau. Quay thật. Chẳng qua cũng không phải là phim thần tượng gì, cho nên lúc hôn không cần làm lố. Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều là sinh viên chuyên ngành biểu diễn, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến nó.
Thẩm Trĩ vốn đang ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Hà không ngừng lẩm nhẩm tập dợt gì đó. Cô đi tới, đá anh một cái. Anh quay người lại, hỏi thẳng cô: “Hôn nhau thế nào cho đẹp hả.”
Thẩm Trĩ giật mình, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Ống kính ở chỗ nào?”
“Nếu ở chỗ này?” Anh ra hiệu về một vị trí.
Thẩm Trĩ đi qua, Thẩm Hà vẫn ở nguyên chỗ cũ. Cô dùng tay khẽ dán lên l*иg ngực anh, anh vươn tay ra vừa lúc thích hợp, ám thị sau đây là tuyến tình cảm. Sau đó trong phân cảnh đó có một nụ hôn tạm biệt thâm tình, đó là nụ hôn cuối cùng trước khi hai người cách lòng.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ dán gần lại nhau, lúc cánh môi sắp chạm vào nhau, Thẩm Trĩ ngừng lại, Thẩm Hà quay đầu hỏi đạo diễn: “Thế nào ạ?”
“Có phải nhắm mắt nhanh quá không?” Thẩm Trĩ nói.
Cảnh phim trên tivi trông có vẻ chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào, lúc quay chụp cũng có khả năng đào hết suy nghĩ.
Bọn họ thử lại lần nữa, gương mặt của hai người tràn đầy thâm tình non nớt, yêu và bất an đan xen vào nhau, không cẩn thận cọ sát vào bờ môi của đối phương.
Cho dù là như vậy, bọn họ cũng chẳng có chút khác lạ nào, tiếp tục khớp hết lời thoại còn lại.
Hôm đó không có cảnh quay đêm, tan làm từ sớm. Thẩm Trĩ đói bụng, đi mua đồ ăn với trợ lý. Đang chọn một cốc canh lẩu cay, thì gặp được Thẩm Hà.
Thẩm Hà đang ngậm một que kem, xé mở vỏ ra rồi mới thanh toán tiền.
Trợ lý thức thời rời khỏi, hai người đứng ở ngoài cửa, giống như ngoài phim thì mất đi hết toàn bộ quan hệ, người nào ăn của người nấy.
Thẩm Trĩ cúi đầu lựa tảo bẹ dưới đáy cốc.
Thẩm Hà đột nhiên hỏi: “Nụ hôn đầu của cậu là với tôi à?”
Thẩm Trĩ suýt bị sặc.
Nhưng Thẩm Hà lại rất thản nhiên.
Không đợi cô trả lời, anh tự nói: “Của tôi là với cậu.”
Tác giả có lời: Thầy Thẩm nam ra tay công kích trước.