Thời tiết nóng nực như thế này thì đào đâu ra ông già Nô-en kia chứ.
Nằm sóng vai với Thẩm Hà trên một chiếc giường, Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ từ tận đáy lòng như vậy.
Chiếc màn màu trắng rũ xuống, xung quanh tràn ngập mùi hương muỗi, bỗng Thẩm Hà mở lời: “Chúng ta kể chuyện đi.”
Thẩm Trĩ nghiêng đầu qua, nghi ngờ nhìn anh một cái, rồi lại quay đầu về, tiếp tục nằm thẳng.
Cô không nói chuyện, thế nên Thẩm Hà bắt đầu trước.
“Hồi học cấp ba tôi không có tiền để nộp tiền ăn, cho nên buổi trưa luôn ngồi xổm trước cửa nhà ăn của trường.” Anh vừa nói vừa di chuyển ánh mắt, hệt như đang lo lắng bỗng một lúc nào đó có một ông già Nô-en màu đỏ thình lình nhảy ra, “Ngồi đó chẳng đến hai ngày, hiệu trưởng đã gọi tôi tới nhà thầy ấy ăn cơm. Ông ấy là một người đàn ông độc thân, làm đồ ăn ngon lắm. Thế nên lúc ấy tôi đã nghĩ, sau này nhất định phải học cách nấu cơm mới được.”
Nhớ tới hương vị món ăn mà Thẩm Hà làm, Thẩm Trĩ bất chợt cười rộ lên: “Vậy thì anh khá thực tế đó chứ.”
“Phải đó, tới lượt em rồi.”
Thẩm Trĩ nghĩ ngợi, hờ hững bắt đầu nói: “Hồi trước khi còn đi học, thường xuyên có cậu trai gọi tôi ra sau tòa nhà dạy học để tỏ tình, ban tự nhiên xã hội đều có. Quá nhiều lần, sau đó đã trở thành truyền thống, mọi người đều gọi bức tường đằng sau ấy là “Tường Thẩm Trĩ.”
Chẳng rõ vì sao, Thẩm Hà yên lặng một hồi, sau đó mới nói: “Em từng đồng ý với ai sao?”
“Cái gì mà đông ý với ai?”
“Thì là tỏ tình ấy.” Anh nói, “Em chưa yêu đương với ai à?”
Thẩm Trĩ cười lên, lắc đầu với biên độ nhỏ.
“Làm sao có thể, anh chẳng hiểu gì cả.” Cô nói.
Thẩm Hà chống nửa người dậy: “Vậy xin em chỉ bảo.”
“Người tỏ tình với tôi quá nhiều, cho nên đồng ý với ai cũng không ổn. Anh hiểu không? Tôi chỉ muốn yên ổn học cho xong, dùng thành tích kém cỏi không nỡ nhìn của tôi để lên đại học.” Nói mãi, Thẩm Trĩ bỗng cực kì sát phong cảnh nhắc tới một người khác, “Trước kia đàn chị Trương chắc cũng nghĩ như vậy đó.”
Cái tên này xuất hiện, Thẩm Hà khẽ cười mỉa, sau đó lại nằm xuống, bất lực nói: “Trong những lúc như thế này đừng nhắc tới Trương Thanh Nguyệt nữa đi. Tôi sợ cô ta thật đấy.”
Cô khẽ cười, chẳng rõ tiến vào mộng đẹp từ khi nào.
Người bản địa thức dậy khá sớm, trời vẫn còn mịt mùng đã nghe thấy tiếng động. Khi Thẩm Trĩ tỉnh lại, không ngoại dự kiến Thẩm Hà đã thức dậy từ lâu rồi.
Mưa vẫn chưa tạnh.
Xuyên qua màn mưa, cô thấy anh đang cầm ô, đứng bên cạnh một gốc cây trong vườn.
Thẩm Trĩ đang mắt nhắm mắt mờ định xuống giường, thế nhưng vừa thò chân xuống thử đã bị dọa nảy mình.
Trên nền đất toàn là nước.
Mực nước không tích là sâu.
Chiếc đĩa hương muỗi đang trôi nổi trên mặt nước.
Thẩm Trĩ chống người dậy, ngẩn ngơ một hồi, không kìm nén được gọi tên Thẩm Hà: “Thẩm Hà____”
Anh đi từ bên ngoài vào, ống quần đã ướt sạch, chỉ còn lại gương mặt khô khốc như lúc ban đầu.
“Em dậy rồi à,” Anh nói, “Tôi phải đi chuẩn bị quay rồi….”
Thẩm Trĩ nói: “Đây là có chuyện gì….”
Cô gần như sắp khóc luôn rồi.
“Mùa mưa mà.” Anh cũng rất bất lực.
Thế nhưng, ngay lập tức, Thẩm Hà nói thêm: “Bên ngoài có con cóc đó, muốn xem không?”
“Đi ra, không muốn.” Sau đó bị Thẩm Trĩ dứt khoát từ chối.
Anh phụt cười.
Thẩm Trĩ rầu rĩ vấn tóc lên, nói: “Tôi đi tìm Tiểu Thu.”
Chẳng rõ Thẩm Hà kiếm được đôi ủng đi mưa ở chỗ nào, anh ngồi bên giường đeo cho Thẩm Trĩ. Bọn họ đi ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt là một vùng nước mênh mông trắng xóa, hệt như được phủ một lớp thủy ngân.
Côn trùng trong vùng nước đọng, nền đất trở nên mềm nhão, hạt mữa tí tách rơi trên phiến lá.
Chiếc váy ngủ của Thẩm Trĩ bị làm bẩn, cô vừa đi vừa oán thán: “Chẳng phải mùa hè đã kết thúc rồi sao? Sao Việt Nam vẫn còn đổ nhiều mưa vậy?”
Thẩm Hà đi chậm lại đợi cô, rồi nghiêm túc trả lời: “Có lẽ liên quan đến vấn đề trái đất nóng lên.”
Bọn họ bước đi trên con đường sình lầy bùn đất trong không khí tràn ngập mùi nước mưa.
*
Thẩm Trĩ về nước sớm hơn Thẩm Hà.
Thời gian cô thẩn thơ ở Việt Nam không dài lắm, nói cho cùng thì còn phải chuẩn bị các hạng mục công việc liên quan trước khi vào đoàn phim [Chẳng lương thiện chút nào].
Đinh Nghiêu Thải đích thân lái xe đưa cô về nhà, trước lối đậu xe đang sửa sang lại hệ thống phòng cháy, cô bất đắc dĩ phải xuống xe ngay ngoài cổng. Thế nhưng, chưa kịp đóng cửa xe, thì đã nghe thấy tiếng tách tách vang lên.
Thẩm Trĩ chẳng buồn quay đầu, theo phản xạ xoay người rồi đi thẳng.
Cùng lúc đó, người đại diện lập tức chắn ngay phía trước của cô, thuận tay rút điện thoại liên lạc với bảo vệ quản lý khu nhà.
“Đúng là ăn gan hùm mật gấu.”
Đợi Thẩm Trĩ về tới nhà, Đinh Nghiêu Thải không kìm được nói.
Sau đó, không ngoại dự liệu, rất nhanh đã thấy mấy tấm ảnh này trên mặt báo.
Nội dung chỉ ra tình trạng hôn nhân của song Thẩm có biến hóa, một mình Thẩm Trĩ về nhà trong tình trạng chán chường.
Nhìn thấy tiêu đề hút mắt người xem kia, Thẩm Trĩ rơi vào trong yên lặng. Đương nhiên, ý kiến bên dưới bài đăng của blogger kia đa phần đều là phản đối, thế nhưng, tỷ lệ thọc gậy bánh xe vẫn rất nhiều. Có một bộ phận càng tin đó là sự thật.
Cô hỏi: “Đây là ai mua vậy?”
Hiện nay vợ chồng không giống như cặp sinh đôi liền thân thì không được rồi.
Trợ lý hơi xấu hổ, truyền đạt lại lời của người đại diện: “Có lẽ không phải. Từ sau khi Lương Nghi nhằm vào chúng ta lần trước, đám blogger hệt như phát hiện ra châu lục mới….Nhưng mà, mấy năm nay chị và anh Thẩm đã có mỉa mai, nói hai người ly hôn, kiểu hôn nhân ngoài mặt đại loại vậy. Trong giới giải trí làm gì có cặp vợ chồng nào mà không bị nói như thế chứ.”
Thẩm Trĩ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Kiếm miếng cơm đúng là chẳng dễ dàng gì.”
“Thế nhưng chẳng phải mỗi quý chúng ta đều nộp tiền sao? Bọn chúng còn viết linh tinh,” Trợ lý nói tiếp, “Thế này chẳng phải thiếu đạo đức nghề nghiệp quá rồi sao ạ.”
Tiểu Thu nghỉ bù. Hôm nay tới làm việc là một trợ lý có kinh nghiệm không phong phú cho lắm.
Lần này, Thẩm Trĩ không cần bất cứ người nào giải thích cho cô nữa. Mánh khóe trong giới, cô không thể quen thuộc hơn được.
“Tăng giá rồi chăng.” Cô điềm nhiên nói.
Tình trạng hôn nhân của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ thu hút sự chú ý. lại cộng thêm gần đây, Thẩm Trĩ lại giành được giải thị hậu.
Đối thủ cạnh tranh trước mắt của cô rất nhiều, độ hot cao. Truyền thông đều là những kẻ già đời, mượn gió bẻ măng tung hê cô, quan tâm tới cô, phỏng đoán cô, chuyên môn chọn những chủ đề mà cư dân mạng thích xem để viết.
Không có ác ý, cũng chẳng có thiện ý.
Càng thiếu mất lập trường.
Hệt như con dao hai lưỡi trong sách giáo khoa, không khiến Thẩm Trĩ và e-kip của cô mất lòng, nhưng cũng sẽ không khiến bọn họ để ý đến nhiều.
Nhưng mà, Đinh Nghiêu Thải vẫn quyết đoán mua lại hết những bài viết này. Hiện này Thẩm Trĩ đã giảm bớt liên quan tới Lương Nghi, nhận được một giải thưởng bỏng tay, cuối năm lại chuẩn bị vào đoàn, nói tóm lại, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được.
Đương sự cũng tin tưởng e-kip của mình 100%.
Cô của Thẩm Trĩ tới đây bồi dưỡng, gấp gáp liên lạc với Thẩm Trĩ. Thẩm Trĩ để trợ lý đi đón, sau đó đặt sẵn combo phục vụ trong khách sạn, chuẩn bị hoàn toàn buông tay không lo lắng tới nữa.
Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ lộ mặt mấy lần. Từ sau khi bố mẹ cô về nước đón năm mới, hiển nhiên Thẩm Trĩ đã lạnh lòng đối với cả nhà cô mình.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, dượng cô bán đứng Lam Kiều luôn, chủ động cầu hòa: “Lam Kiều là đứa không ra gì. Con đừng chấp nhặt với nó.”
Cậu cả và mợ cả có giỏi giang cỡ nào, bình thường cũng là trời cao hoàng đế ở xa, nước xa không cứu được lửa gần. Mà đứa cháu gái vừa có tiền lại nổi tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ được. Loại quan hệ tốt như thế này, sao có thể dễ dàng làm hỏng được?
Chỉ tiếc rằng trông Thẩm Trĩ tốt tính, nhưng thực ra rất khó chung đυ.ng. Luôn mang vẻ mặt cười như không cười, không từ chối, cũng chẳng tiếp nhận, khiến người ta khó nắm bắt được rốt cuộc là thái độ gì.
Đinh Nghiêu Thải đi cùng Thẩm Trĩ tới buổi họp của đoàn phim.
Trên đường đi, Thẩm Trĩ liên tục nhận âm báo nhắc nhở tin nhắn wechat.
Cuối cùng, Đinh Nghiêu Thải nói: “Chị độc thân hơn 40 năm nay rồi, trong chuyện tình cảm, quả thực chẳng giúp gì được cho em.”
Thẩm Trĩ chẳng nói lời nào, đặt một cuốn sách trên đầu gối, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Chị biết em chịu rất nhiều tổn thương vì người nhà của mình. Cố chấp đối với gia đình cũng rất sâu nặng,” Đinh Nghiêu Thải nói, “Nhưng có những tình huống, vì dụ như tình huống của em, người nhà vốn chẳng là thứ gì tốt đẹp cả.”
Cuốn sách đặt trên đầu gối.
Thẩm Trĩ ngồi nghiêng người, tựa đầu vào vách tường, dáng vẻ này cho người ta cảm giác yếu ớt.
Cô nói: “Em biết mà. Em biết mối quan hệ của người nhà như thế này không thể không bao dung, người không biết xấu hổ luôn chiếm được lợi ích. Em chỉ hi vọng bọn họ có thể cũng coi em là người nhà….”
Thẩm Trĩ ngửa mặt lên.
Khi cúi đầu xuống, Thẩm Trĩ vẫn hệt như trước kia, bình tĩnh, trấn định, thong dong, hào phóng, hệt như một món đồ thủ công hoàn hảo.
Ngày cuối cùng, cô vẫn để cô mình tới nhà.
Vừa vào cửa, cô của cô chẳng có bất cứ vẻ mặt ngạc nhiên nào, chỉ liếc nhìn đồ đạc thông minh trong nhà, tới phòng bếp sắp xếp nào lọ nào bình, cùng lúc đó cũng không ngừng lải nhải.
Nói cô mặc quá ít này, nói trong nhà chẳng còn thứ gì ăn này, nói cô khi nào thì sinh con này, rồi lại chuyên môn nhắc nhở nói: “Chuyện của cháu với Thẩm Hà là giả đúng không?”
Không cách nào phán định được là chuyện gì cho nên Thẩm Trĩ không trả lời.
“Cô không biết tình cảm của hai đứa tốt đẹp đến đâu.” Cô nói, “Nhưng mà, dựa vào tính cách của cháu, không đến nỗi vô duyên vô cớ mà ly hôn đúng chứ?”
Vốn chỉ là một câu chẳng có chuyện gì to tát.
Nhưng bỗng lửa giận của Thẩm Trĩ xông thẳng lên đầu.
Ngay cả một nụ cười cô cũng chẳng buồn hé ra, chỉ lạnh lùng nói: “Cháu chẳng cảm thấy vô duyên vô cớ.”
Cô của cô lười để ý, chẳng để bụng trả lời: “Tùy cháu. Dù sao thì cháu cũng giống hệt mẹ cháu….Không, cháu còn không đặt người vào mắt hơn cả mẹ cháu. Chỉ có kiểu đại tiểu thư chưa chịu khổ bao giờ như mẹ cháu, mới rỗi việc đi tin thần tin chúa gì đó. Dỗ dành bố cháu chạy theo bà ấy khắp thế giới, cả ngày nằm mơ…..”
“Cháu giống bà ấy chỗ nào….” Vừa buột miệng ra nửa câu trước, bỗng nhiên Thẩm Trĩ rơi vào trong cơn mê mang.
Cô thực sự không giống mẹ mình sao?
Một mực nói rằng chẳng có hứng thú gì với việc kết hôn sinh con, nhưng vẫn đau khổ giằng xé giữa biên giới chân thực và diễn xuất của hôn nhân, hi vọng có người thuyết phục mình rằng anh yêu cô.
Nói cho cùng, cô chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Dường như nhìn thấu được sự dao động của cô, cô của cô quay lưng đi, âm thanh châm chọc vang lên từ hốc mũi.
Nhưng Thẩm Trĩ không cảm thấy nhục nhã.
Cô lớn lên trong nhà của cô mình, đối với nụ cười châm biếm này đã quen thuộc như cơm bữa. Thế nhưng, chỉ là, cô nói: “Cháu vui mừng, thích ý. cháu thích nằm mơ.”
“Tùy cháu.” Cuối cùng cô của cô cũng xoay người lại, lườm cô mà chẳng thèm che giấu, “Loại người như các người, dù sao cũng chẳng quan tâm tới sống chết của người khác….Bố cháu chính là bị mẹ cháu lừa như thế đấy. Anh trai cô trước kia còn nói với bố mẹ rằng cho dù có đánh chết cũng không rời khỏi quê hương, kết quả là bố, mẹ, cô, anh ấy chẳng cần ai cả, ngay cả con của mình cũng bỏ lại được. Anh ấy vốn không phải là người như thế! Anh trai cô anh ấy….”
Giọng nói của cô ấy bỗng lạc tông, sau đó quay mặt sang chỗ khác.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cô ấy lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt Thẩm Trĩ.
Hơn nữa, cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trong thời gian chớp mắt, cô ấy đã khôi phục lại nét mặt như ban đầu. Cô ấy lạnh lùng nói: “Muốn ly hôn cũng tùy cháu. Dù sao thì cháu vẫn luôn làm chủ.”
Nói xong rồi rời khỏi, tự bắt xe tới sân bay.
Để lại đầy ắp một bàn toàn là đồ muối mang từ nhà tới.
*
Hôm thảo luận về việc tuyên truyền cho bộ [Bất như ý môn], Thẩm Trĩ tới khá sớm, kết quả đυ.ng phải Trình Duệ Y đang ý tên cho một cô lễ tân của tòa nhà.
Tư thái ứng phó với phái nữ thành thạo kia cơ hồ khác hẳn so với lần đầu gặp mặt, nhưng Thẩm Trĩ chẳng cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Một nhân viên làm công bình thường cũng ít nhiều có vỏ bọc hình tượng, càng đừng nói tới nghệ sĩ dựa vào hình tượng để kiếm cơm.
Con người đều có hai mặt, nghệ sĩ càng khéo léo hơn.
Thế nhưng trên đời này làm gì có ai mười phân vẹn mười?
Đối với đối tượng ngoài mặt khó tránh khỏi cái nhìn phiến diện. Bên ngoài màn hình chỉ có thể nhìn thấy một trong số các mặt của bọn họ, thế nhưng lại chẳng biết gì về mặt còn lại. Trong giới này, Thẩm Trĩ đã từng gặp tiểu tiên nữ đánh mắt trợ lý rồi thì kênh kiệu làm giá, cùng từng thấy qua nam nghệ sỹ đồng tính đắp nặn hình tượng yêu vợ.
Chỉ một Trình Duệ Y thế này, chẳng có gì đặc biệt cả.
Cậu ta xoay người, nhìn thấy Thẩm Trĩ ở đối diện thì giơ tay nở nụ cười.
Chỉ mấy tháng thời gian ngắn ngủi, dường như cậu ta trở nên càng rực rỡ sáng láng hơn. Có lẽ là sắp ra album mới, công ty đặc biệt chú trọng tới việc duy trì vẻ bề ngoài.
Thẩm Trĩ cũng cười với cậu ta.
Sau khi kết thúc hội nghị, bọn họ cùng tới nhà phó đạo diễn uống trà.
Trong nhà phó đạo diễn nuôi mười mấy con mèo, có vài nữ nhân viên công tác, nữ diễn viên cùng với các con gái của đạo diễn muốn vuốt ve mèo, vậy nên nói cười, nô nghịch, lại lấy lòng rồi rượt đuổi.
Hôm nay Thẩm Trĩ mặc mẫu mới của mùa thu, vì tránh đổ mồ hoi và không muốn dính lông mèo, nên cô cố tình ngồi ở một góc râm mát.
Thẩm Trĩ đang đi vào cõi tiên, chỉ cảm thấy có một cục màu trắng xẹt qua trước mắt.
Một giây sau, một thứ đồ nóng ấm, mềm mại, lông xù rơi ngay bên chân cô.
Cô bị dọa giật mình, nhưng gia giáo đã khiến cô không hét ra tiếng.
Thẩm Trĩ ngẩng đầu, đúng lúc đυ.ng phải những người nghe thấy tiếng “meo” rồi chạy tới.
Cái này còn chưa xong, vì sức nặng phía trước nên cô hơi cúi đầu. Bỗng nhiên cảm thấy được một lực sắc nhọn phía sau lưng, một con mèo khác đang ở trên cổ cô, dưới chân cũng cảm thấy có cái gì đó đang chạy quanh.
Con gái cưng của phó đạo diễn cất tiếng nói ngây thơ: “Mau tới xem chị Thẩm Trĩ! Mau tới xem chị Thẩm Trĩ.”
Cho dù được một cô bé nhỏ hơn mình 12 tuổi gọi là chị rất vui vẻ, nhưng hiện giờ Thẩm Trĩ không nghĩ nhiều được như thế.
Bị mèo vây quanh cô sắp tắt thở mất rồi.
Vội vã muốn hô cứu, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại mỉm cười với đứa trẻ kia. Thẩm Trĩ rất gian nan, thực sự rất gian nan. Chính trong lúc này, sau lưng bỗng nhiên nhẹ bẫng, tiếp đó là đôi tay hạ xuống trước mặt. Trình Duệ Y ôm con mèo kia đi giúp cô, cứu vớt cô từ trong nước sôi lửa bỏng.
“Cảm ơn cậu.”
Thẩm Trĩ nói cảm ơn, cuối cùng cũng có thể đứng lên được rồi.
Thế nhưng, trên váy liền thân bị dính lông mèo, đúng là phiền phức.
“Tôi tới nhà vệ sinh một lát.” Cô nói, “Nhường đường” , trong lúc rời khỏi thuận tiện nháy mắt với cô bé kia.
Tới phòng vệ sinh, trợ lý lấy cuộn băng dính bản rộng trong túi ra, thử tạm thời xử lý giúp cô. Thẩm Trĩ nhìn vào gương cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.
Xã giao được tầm tầm, bọn họ mới rời khỏi.
Bọn họ đều lên trên lầu tham quan ban công lộ thiên của nhà phó đạo diễn. Thẩm Trĩ dứt khoát đi tới bên giá sách, chậm rãi đánh giá sách bên trên. Khu vườn bên ngoài khung cửa sổ sát đất trồng hoa phòng phong, cô chẳng buồn để tâm.
Khi cô rút một cuốn [Chỉ yêu người xa lạ] của Ian McEwan*, Thẩm Trĩ bổng cảm giác được gì đó.
*Ian McEwan: nhà văn người Anh.
Cô quay đầu, thì nhìn thấy Trình Duệ Y đang đứng bên cạnh cầu thang gỗ được chế tác bằng gỗ hồng.
Cậu ta dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn sang.
Thẩm Trĩ hỏi: “Cậu không lên lầu ngắm phong cảnh à?”
Bỗng Trình Duệ Y cười rộ lên. Chàng trai trẻ tuổi trước khi ra mắt và sau khi ra mắt học hỏi được quá nhiều, nỗ lực, kiềm chế, kiêu ngạo, vui vẻ. Cậu ta không còn giả vờ ngoan ngoãn nữa, lần này, dứt khoát xé bỏ tấm mặt nạ, bộc lộ ra một mặt chân thật nhất: “thẩm Trĩ, chị thực sự đối với tôi một chút cảm giác gì cũng không có sao?”
Nhất định cậu ta được rất nhiều người yêu thích.
Thẩm Trĩ nhìn gương mặt đoan trang của chàng trai, trong lòng nghĩ vậy.
Khóe miệng cô khé mấp máy, hờ hững hỏi: “Cậu thích chơi cùng tôi thế à?”
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, Trình Duệ Y lại có hơi ngượng ngùng: “….Dù sao thì chị cũng sắp ly hôn rồi.”
Ngay từ ban đầu cậu ta đối với cô là hứng thú, tới hiện tại là lòng hiếu thắng.
Thẩm Trĩ trấn định hơn so với trong tưởng tượng.
Cô giơ tay về phía cậu ta.
Trình Duệ Y chẳng hiểu mô tê gì, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Trĩ gật đầu ra hiệu.
Cậu ta nắm ấy tay cô, hoàn thành một cái bắt tay thường thấy. Lòng bàn tay của người phụ nữ rất khô ráo, mà cậu ta đang cảm giác được, biến động bỗng nhiên xuất hiện.
Thẩm Trĩ đột nhiên dùng sức.
Trình Duệ Y bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay cô.
Cậu ta cảm thấy đau đớn. Lực trên tay Thẩm Trĩ còn mạnh hơn những phụ nữ bình thường. Trình Duệ Y rút mạnh tay về, chẳng thể hiểu nổi ngẩng đầu lên, nhưng lại va phải vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Trĩ.
Cô đánh giá cậu ta một cách tỉ mỉ.
Khi cô muốn giữ bất cứ người nào, thì người ấy sẽ rời đi. Lúc nào cũng như vậy.
Bởi vì không có người nào có thể thừa nhận nổi cô.
“Muốn chơi với tôi thì phải trả một cái giá rất đắt,” Thẩm Trĩ nói, “Cậu thực sự có thể hạ quyết tâm này sao?”