Chương 2: Ở chung

Sau khi Chu Sinh Ăn cơm trở về, Hạ Thụy Nhiên nói với hắn: “Tôi vừa phát hiện đứa nhỏ này là cháu của tôi. Năm nay còn chưa có trưởng thành, cũng không cần giam giữ ngắn hạn, để tôi thay nó nộp tiền phạt đi.”

Chu Sinh hồ nghi nhìn anh: “Con mẹ nhà cậu, tôi vừa mới ăn cơm trở về, cậu đã có đứa cháu lớn như vậy?”

Hạ Thụy Nhiên châm một điếu thuốc, cười: “Biết làm sao bây giờ? Cậu cũng không có biện pháp, không bằng giao cho tôi đi.”

Con người Hạ Thụy Nhiên rất tốt, tâm địa lại thiện lương, Chu Sinh đã sớm biết.

Quả thật cũng không còn biện pháp gì, Chu Sinh nhận điếu thuốc Hạ Thụy nhiên đưa qua, nhẹ nhàng hút một hơi, cúi đầu viết hai nét bút, tuy rằng không nói một tiếng, nhưng vẫn nghe theo. Ở Trung Quốc, chỉ cần có quan hệ, cơ bản không chuyện gì không thể làm được. Mấy quy tắc cứng nhắc kia, chỉ là để cho người ta xem.

Hạ Thụy Nhiên mang theo thiếu niên đi ra, đúng vào lúc thời gian nóng nhất trong ngày, thiếu niên lúc ngồi nhìn có vẻ thực nhỏ tuổi, khi đứng lên chỉ thấp hơn Hạ Thụy Nhiên nửa cái đầu, vóc dáng cũng rất cao.

“Bây giờ cậu định đi đâu?” Hạ Thụy Nhiên híp mắt nhìn thái dương, vừa đi ra người đã lập tức đổ mồ hôi, tối hôm qua anh trực ca đêm, còn chưa tắm rửa, không cần ngửi cũng biết cả người đều hôi hám. Bất quá thiếu niên vẫn kiên trì đi theo anh phía sau, không có ý tứ rời đi.

“…Không

biết.” Thiếu niên cúi đầu, bộ dáng ủ rũ.

“Không về nhà?”

“….Không có nhà.”

Ha Thụy Nhiên từng gặp rất nhiều thiếu niên rời nhà trốn đi, nhưng khi vào trại tạm giam, phần lớn đã bị kinh hãi, hoặc là nói muốn về nhà, hoặc là nói muốn gặl bà ngoại bà nội, rất ít trường hợp nói không có nhà như vậy.

Nhưng Hạ Thụy Nhiên nghĩ đến bản thân cha mẹ đã mất, liền cho rằng thiếu niên cũng giống mình. Ngẫm lại cậu nhóc này có khả năng từ nhỏ đã không còn cha mẹ chăm sóc, ăn nhờ ở đậu, vừa mới trưởng thành đã bị người giám hộ đuổi ra khỏi nhà, trong lòng nhất thời có chút thương hại, nghĩ nghĩ nói:

“Vậy cậu theo tôi trở về đi. Nhà của tôi còn có chút mì gói.”

Thiếu niên mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, trong suốt nhìn Hạ Thụy Nhiên, đồng thời tay phải nâng lên sờ sờ cái mũi, dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt một loạt cảm xúc, tỷ như “vui sướиɠ”, tỷ như “hạnh phúc”.

Hai bát mì gói bình thường, cà chua đều tan trong nước canh, bên trên có hai cái trứng gà, rắc chút hành lá, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Nhưng bát đựng rất to, bên trong chứa đầy mì sợi, rất nhiều.

Hạ Thụy Nhiên không có nhiều tiền, sức ăn lại lớn,từ trước đến nay ăn uống đều là mau lẹ, bạn bè đến đây cũng vậy. Trong nhà cơ bản không có chén nhỏ, tất cả đều dùng tô lớn.

Ban đầu thiếu niên còn có chút ngượng ngùng, cầm đôi đũa ăn từ tốn, sau đó dường như bị Hạ Thụy Nhiên ảnh hưởng, cũng có thể là do rất đói, rất nhanh liền ăn như lang thôn hổ yết, bị nóng đến không ngừng thổi khí.

“Đúng rồi, cậu tên là gì?” Hạ Thụy Nhiên chống đôi đũa, nói với thiếu niên.

Thiếu niên dừng một chút, cả đầu đều nhanh chôn trong bát thấp giọng nói: “Tống Hồng Nho”.

“Ôi chao, tên rất hay.” Bệnh nghề nghiệp của Hạ Thụy Nhiên bắt đầu phát tác, lòng hiếu kì nổi lên, không ngừng đặt câu hỏi, “Học tập thế nào?”

“…Không được tốt lắm.” Tống Hồng Nho thực ngượng ngùng, đầu cúi càng thêm thấp, “Không học đại học. Bọn họ nói tên em nên là kêu Tống Bạch Đinh mới đúng.”

Hạ Thụy Nhiên không biết nói gì thêm. Là người tốt, cho dù Tống học Nhiên nói “không còn đi học”, Hạ Thụy Nhiên cũng sẽ khích lệ cậu, ai biết Tống Hồng Nho thật thà như vậy, đối với một ngoại nhân như anh cũng không giấu diếm.

“Không được tốt lắm thì không được tốt lắm, tôi học cũng không giỏi, sống vẫn rất tốt.”

“Ân.”

Hạ Thụy nhiên không biết nói gì thêm.

Bình thường khi ở nhà một mình anh thường cởi trần, nhưng hiện tại nhà có khách, anh không thể không mặc áo vào, nóng đến đổ đầy một thân mồ hôi, trong phòng khách mở quạt, âm thanh ”vù vù” tràn đầy căn phòng nhỏ hẹp.

Tống Hồng Nho ăn xong, đem bát của mình cùng bát của Hạ Thụy Nhiên đến bồn nước rửa. Hạ Thụy Nhiên muốn đoạt lại để tự mình rửa, nhưng bị cậu đẩy ra. Thiếu niên bộ dáng cao, khí lực cũng không nhỏ, Hạ Thụy Nhiên sợ làm vỡ bát, không dám dùng sức nhiều, cuối cùng đành đứng một bên nhìn cậu đem mọi thứ rửa sạch sẽ.

“Em không có nơi để đi.” Thu thập xong, Tống Hồng Nho đứng ở trước mặt Hạ Thụy Nhiên, cúi đầu, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm bị phạt, ngón tay gắt gao nắm góc áo,”… Cho em ở lại nơi này được không? Em sẽ giúp anh dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rửa bát, quét nhà, chờ khi em tìm được việc làm, sẽ trả anh tiền thuê nhà. Anh, em … có thể ở lại nhà anh không?”

Hạ Thụy Nhiên đang đứng trước gương súc miệng, vừa nghe lời này, đột nhiên ngây người.

Ban đầu nói ra, tựa hồ không có lý do từ chối. Ngôi nhà rộng bảy mươi mét vuông, sợ bị ầm ĩ cho nên vẫn chưa tìm được người thích hợp để thuê ở chung. Mà thiếu niên trước mặt thoạt nhìn im lặng lại sạch sẽ, là người thích hợp nhất. Bất quá ngay từ đầu Hạ Thụy Nhiên đã không nghĩ như vậy, sửng sốt một chút, nói:

”…Không tốt lắm thì phải?”

Tống Hồng Nho cúi đầu, không hé răng.

”…Cậu không có chỗ ở sao?” Hạ Thụy Nhiên buông cốc nước, lau miệng,”Nếu không tôi giúp cậu tìm phòng? Ở cùng với tôi…Ách…”

Tống Hồng Nho cúi đầu càng thấp, sau một lúc lâu, nói: “Anh có bạn gái rồi sao?”

“Không có.” Hạ Thụy Nhiên vội vàng phủ nhận, nghĩ nghĩ nói, “Như vậy đi, cậu tạm thời ở lại nhà tôi, khi nào tìm được phòng rồi hãy dọn đi, tôi cũng không cần tiền thuê phòng.”

Thiếu niên nghe xong lời này, lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, ngoan ngoãn nói:

“Cảm ơn anh.”

Nụ cười kia thực đơn thuần, Hạ Thụy Nhiên không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu.

Vì thế, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung.

Nghĩ lại cũng kì quái, mấy giờ trước, vẫn là hai người hoàn toàn xa lạ, đơn giản là một người chủ động, một người thiện lương, cứ như vậy kì quái mà quỷ dị ở cùng nhau.

Hạ Thụy Nhiên vừa trực ca đêm, vốn định cơm nước xong lập tức đi ngủ, ai ngờ đột nhiên trong nhà lại có thêm

một người. Hạ Thụy Nhiên sợ Tống Hồng Nho chưa quen hoàn cảnh, đành mạnh mẽ áp chế tinh thần mà ngồi trên sô pha, cùng cậu xem tivi, kết quả chưa tới mười phút đã cảm thấy mệt rã rời, ánh mắt cũng không mở ra được.

“Anh, nếu không anh đi ngủ trước đi.” Tống Hồng Nho đi đến bên cạnh Hạ Thụy Nhiên, ngồi xuống đối anh, thậm chí bàn tay còn kéo quần áo anh nói, “Trước tiên nên tắm rửa một chút?”

Hạ Thụy Nhiên lập tức thanh tỉnh, nghĩ đến mùi hôi khó chịu trên người mình, vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói:”Ừ. Cậu có mang theo quần áo để thay không?”

Tống Hồng Nho lắc đầu, trả lời: “Ngày mai em sẽ đi mua.”

”Nếu cậu muốn tắm rửa, có thể dùng áo ngủ của tôi.”

“Dạ.”

Hạ Thụy Nhiên nghĩ nghĩ, vẫn không khóa cửa phòng tắm.

Ngoài phòng khách, Tống Hồng Nho ngồi trện sô pha, chậm rãi thả lỏng người, giương mắt nhìn phòng tắm.

Trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước.

Biểu tình trên gương mặt cậu có chút phức tạp