Bị Tô Linh dọa như vậy, Phạm Tử Kỳ nào còn dám để họ ở lại.
Anh ta ném chìa khóa nhà cũ cho Tô Linh, sau đó nhảy lên chiếc xe thể thao, chạy biến trong đêm.
Căn nhà rộng lớn chỉ còn lại ba người: Tô Linh, Thạch Không Táng và Thịnh Trạch.
Tô Linh tùy tiện tìm một chỗ trước linh đường, ngồi xuống đất bắt đầu lôi ra một đống đồ: “kiếm trừ ma, mua từ Mao Sơn Phái; sáo quỷ âm, mua từ hậu nhân Chung Quỳ; bùa dẫn lôi*, tự tay vẽ...”
*“Bùa dẫn lôi” (雷符) là một thuật ngữ trong tín ngưỡng dân gian và thực hành huyền bí của một số nền văn hóa, đặc biệt trong văn hóa Trung Quốc. Bùa này thường được sử dụng để triệu hồi hoặc dẫn dắt các hiện tượng thiên nhiên, đặc biệt là sấm sét. Trong một số tín ngưỡng, bùa dẫn lôi được cho là có khả năng bảo vệ người mang nó khỏi sấm sét, hoặc giúp họ điều khiển các hiện tượng thời tiết. Bùa dẫn lôi thường được viết bằng các ký tự đặc biệt hoặc hình vẽ, và được làm từ giấy hoặc chất liệu khác.
Tô Linh lôi ra một đống đồ lộn xộn rồi đưa cho Thịnh Trạch: “Nếu lát nữa có đánh nhau, anh không cần xông lên, nhớ núp đằng sau tự bảo vệ mình.”
Thịnh Trạch nhìn đống “phế phẩm” trong tay, cảm thấy có chút kỳ diệu.
“Lão đại, sao anh bất công thế?” Thạch Không Táng bất mãn nói.
Tô Linh cười lạnh: “Cậu còn cần đồ bảo vệ nữa à? Mỗi lần có chuyện cậu đều chạy nhanh nhất, có hai cái chân là đủ rồi!”
Dù nói vậy, Tô Linh vẫn đưa cho Thạch Không Táng mấy lá bùa để phòng ngừa.
Thạch Không Táng cảm động cực kỳ: “Lão đại, anh yên tâm, em đời đời kiếp kiếp làm em trai anh!”
Tô Linh: Nghe như nguyền rủa vậy.
Thịnh Trạch ngồi cạnh lặng lẽ rút ra “kiếm trừ ma” từ đống đạo cụ.
Trên thân kiếm vẽ lung tung mười mấy đạo chú văn (kiểu hoa văn ấy), một đống bùi nhùi trải hết cả thân kiếm. Có điều..
Không một cái nào vẽ đúng.
Thịnh Trạch đau đầu hỏi Tô Linh: “Cậu mua cái này hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Giá gốc 6000! May mắn là tôi quen đạo sĩ Mao Sơn nên được giảm 20%.” Tô Linh vui vẻ trả lời, trên mặt đầy vẻ ngây thơ ngu xuẩn khiến người ta không nỡ vạch trần sự thật.
Thịnh Trạch im lặng, trái lương tâm nói: “Khá tốt.”
Lợi dụng lúc hai người không chú ý, Thịnh Trạch xóa hết hoa văn trên thân kiếm rồi dùng ngón tay vẽ một đạo Quỷ Vương lệnh.
Quỷ Vương vừa ra, bát phương thần phục*.
*Câu này thể hiện sự xuất hiện của một thế lực mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người, kể cả thần thánh hay quỷ quái bốn phương tám hướng đều phải thần phục và kính nể.
Sát khí trong linh đường nháy mắt suy yếu một nửa, tiếng rêи ɾỉ cũng ngừng vài giây, như có phản ứng không thể tin được.
—— một căn nhà cũ thôi mà, sao lại có hơi thở Quỷ Vương thế này?!
Chúng quỷ: Vạn mặt bi thảm.jpg
Lúc này, Tô Linh sờ sau cổ, kỳ quái nói: “Sao ta cảm thấy quỷ khí ở đây yếu đi?”
Thạch Không Táng không nói, chỉ cau mày mà nghi ngờ liếc Thịnh Trạch.
Thịnh Trạch giả ngốc lờ đi, đưa kiếm trừ ma cho Tô Linh, thấp giọng nói: “Thứ này tôi không dùng, cậu giữ đi.”
Bị giọng nói trầm thấp dụ dỗ, Tô Linh ngoan ngoãn nhận lấy: “Ừ.”
Thạch - tận mắt nhìn thấy ông chủ nhà mình bị lừa - Không Táng: ...
Khoảng cách đến nửa đêm khi ác quỷ quấy nhiễu còn một thời gian, Thạch Không Táng không chịu ngồi yên, móc điện thoại ra, vào một diễn đàn nào đó...
“Mục tiêu thăng chức và tăng lương trăm vạn”.
Số thành viên: 5 người.
Cũng chính là trừ Thịnh Trạch và Tô Linh, toàn bộ công ty đều tham gia.
【 a di đà phật 】: Hôm nay có nhân viên mới, mấy người biết hắn là ai không?
【 Mạnh Tiểu Mãn vũ trụ đệ nhất mỹ nhân 】: Tôi vừa làm thủ tục nhập chức cho hắn, hình như là lão quỷ ngàn năm.
【 tôi không phải mọt sách 】: Cuối cùng công ty cũng có nhân viên mới? Nam hay nữ? Trông thế nào?
【 a di đà phật 】: Nam, đẹp trai, ông chủ sắp bị mê hoặc rồi.
【 Mạnh Tiểu Mãn vũ trụ đệ nhất mỹ nhân 】: Ừ, đẹp trai lắm! Ông sắp mất danh hiệu bảnh nhất địa phủ rồi @ Thường gia ca ca
【 Thường gia ca ca 】: ... Địa phủ còn có xếp hạng này hả?
【 Thường gia đệ đệ 】: Đừng nói nhảm. Tóm lại nhân viên mới thế nào?
【 a di đà phật 】: Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cậu ta có gì đó không đúng lắm, lo lắng ông chủ sẽ bị lừa.
【 Mạnh Tiểu Mãn vũ trụ đệ nhất mỹ nhân 】: Không sao đâu, dù sao ông chủ ngày nào cũng bị lừa mà...
【 a di đà phật 】: Bà nói có lý, tôi lo lắng quá nhiều rồi...