Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Bộ Đại Lão Địa Phủ Đều Giả Làm Người Mới Đáng Yêu

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ồ, anh cả mời đâu ra mấy đạo sĩ hạng ba* này thế, còn đi xe hai bánh nữa chứ?”

*Gốc "三流道士" - đạo sĩ hạng ba, dùng để chỉ những người có kỹ năng hoặc năng lực kém, không nổi bật hoặc không đáng tin cậy.

Một giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau, Tô Linh quay lại, thấy một cậu ấm ăn mặc lòe loẹt.

Cậu ấm liếc nhìn Tô Linh và Thịnh Trạch với ánh mắt khinh thường, sau đó quay sang chào hỏi hai đạo sĩ kia: “Hai ngài là đạo sĩ của Tam Thanh Quán phải không, ngưỡng mộ đã lâu!”

Sự khác biệt trong thái độ trước và sau rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra.

Hai đạo sĩ gật đầu, cố tỏ ra vẻ lạnh lùng.

Tam Thanh Quán được xem là một trong những đạo quán* nổi tiếng nhất của phái Mao Sơn. Những đạo sĩ lớn ở đó khó mời lắm, phí mời cũng cao ngất, nên thường những việc nhỏ đều do các đệ tử như họ đảm nhận.

*Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.

Đây là lần đầu tiên hai tiểu đạo sĩ tự mình đảm nhận công việc, nên vừa muốn tỏ ra uy nghiêm để không bị lép vế, vừa không tránh khỏi sự lo lắng áp lực.

Tô Linh chọc chọc vào lưng Thịnh Trạch, giọng đầy nuối tiếc: “Bị chê rồi, biết thế mình đi taxi.”

Thịnh Trạch nhướng mày, lạnh nhạt liếc nhìn cậu hai nhà họ Tiền, khinh bỉ hừ một tiếng: "Hừ, phàm phu tục tử."

Cậu hai:....

“Các vị đạo trưởng, ngài Tô, xin lỗi, phải mời các ngài đi về rồi.” Cậu cả nhà họ Tiền vội vàng từ trong nhà bước ra, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, xin lỗi mọi người.

Hai đạo sĩ lập tức nổi giận: "Cậu gọi chúng tôi đến, không làm gì mà đã cho chúng tôi về, có phải cố tình đùa giỡn chúng tôi và Tam Thanh Quán không!"

“Không dám không dám!” Cậu cả vội vàng giải thích, “Lần này thật sự là do cha tôi quá cố chấp, khiến các ngài phải đến đây vô ích, chúng tôi cũng thật sự rất áy náy. Các đạo trưởng yên tâm, tiền công sẽ không thiếu một xu, lần này tôi sẽ trả gấp đôi.”

Cậu hai cũng mau chóng phụ họa: “Đúng đấy, khó khăn lắm mới mời được các đạo trưởng tới giúp đỡ, anh cả, anh thế là quá coi thường bọn họ rồi. Từ từ, hay là thật ra cha không nói gì, anh tự biên tự diễn à?”

Cậu cả bị em trai làm phiền, bực bội xoa trán nói: “Có vấn đề gì thì tự đi hỏi cha, tôi không có thời gian ở đây cãi nhau với cậu.”

“Vậy chắc chắn là cha không muốn gặp đạo sĩ mà anh mời! Mấy ngày trước cha còn nói với tôi là thấy tiếc vì lần này không mời được đạo sĩ của Tam Thanh Quán, tôi có hiếu, mời được đọa sĩ cha muốn, cha chắc chắn muốn gặp họ.” Cậu hai dương dương tự đắc đáp trả.

Anh cả tức cười: “Ý cậu là tôi không có hiếu à? Mấy ngày rồi cha không ngủ ngon, tôi phải tìm thầy thuốc khắp nơi cho cha...”

Nói qua nói lại, hai anh em nhà họ Tiền bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi.

Thịnh Trạch đứng bên cạnh, nhìn mà thán phục.

“Hai anh em này có thù oán gì sao? Sao cãi nhau căng vậy?” Thịnh Trạch hỏi Tô Linh.

Tô Linh ngáp một cái, buồn ngủ nói: “Nhà giàu mà, toàn cãi nhau vì tranh giành tài sản thôi. Không thì sao hai người họ lại phải cãi nhau ngay trước cửa nhà?”

“Đúng nhỉ.” Thịnh Trạch gật đầu đồng tình, “Nói là cãi nhau chứ thực ra là khoe khoang mình có hiếu thảo.”

Tô Linh cười “hì hì” tán thành: “Chẳng phải là nói cho người trong nhà nghe sao?”

Cậu cả nhà họ Tiền:....

Cậu hai nhà họ Tiền:...

Các anh nói chuyện thì thầm có phải hơi to quá không vậy?

Chúng tôi đều nghe thấy hết đấy nhé!

Không khí trở nên yên lặng.

Trong sự im lặng này, một đạo sĩ bỗng cười lạnh một tiếng, nén giận nói: “Tam Thanh Quán chúng tôi tiêu diệt yêu quái, trừ ma diệt quỷ, thanh tẩy tam giới, sao lại để ý đến mấy cái lợi nhỏ bé của các người? Lần này cũng vì nghe nhị thiếu gia nói có quỷ quấy nhiễu, nên quan mới cử người. Dù thế nào, nếu không bắt được quỷ, chúng tôi nhất định sẽ không đi!"

Không muốn gây thù với Tam Thanh Quan, sắc mặt cậu cả họ Tiền lập tức trở nên khó coi.

Tô Linh ngáp một cái, nhìn tiểu đạo sĩ rồi nhìn cậu cả họ Tiền, cuối cùng mỉm cười thân thiện, đưa điện thoại ra: “Cậu Tiền, cậu yên tâm, Tam Thanh Quán không đi nhưng chúng tôi đi! Đây là chi phí lần này, đã nhân đôi theo lời cậu nói.”

Tô Linh ngoan ngoãn liếʍ môi, nhìn họ với vẻ mặt như đang nói: "Có phải tôi cực kỳ khiến người khác yên tâm không?"

Các đạo sĩ:...

Cậu cả họ Tiền:....
« Chương TrướcChương Tiếp »