Người chết trong linh đường liên hợp với tổ tiên, đến hại hậu bối… Quan hệ phức tạp này thật làm đau đầu!
Tô Linh giận dữ chửi thầm.
Phạm Chính và Phạm Thiên Ứng đồng thời thở dài, kể lại sự việc.
Phạm Thiên Ứng vốn qua đời vì bệnh 60 năm trước. Cả đời ông ta, buôn bán gian trá, tiền hay quyền đều có, chỉ bất mãn vì thời gian bệnh tật.
Sau khi nhiễm bệnh, ông ta ở một mình trong bệnh viện, gọi điện cho con cái nhưng chúng đều bận rộn không chịu về thăm.
Phạm Thiên Ứng chịu đựng cô đơn, chờ sức khỏe hồi phục một chút, kết quả nửa đêm khát nước, tự mình xuống giường lấy nước thì ngã chết.
Trước khi chết, xương sườn và xương hông bị gãy khiến Phạm Thiên Ứng chịu đựng đau đớn tột cùng.
Phút cuối cùng, Phạm Thiên Ứng nằm trên mặt đất, mang theo nỗi cô đơn vô tận nhìn lại cả đời, mới nhận ra mình chẳng đạt được gì.
Sau khi chết, linh hồn của ông tự động chạy về nhà cũ của Phạm gia. Ở đó dưỡng hồn vài thập niên, dần dần trở thành một Địa Phược Linh*.
*"Địa Phược Linh" là một loại linh hồn bị ràng buộc hoặc mắc kẹt ở một địa điểm cụ thể trên trần gian sau khi chết. Trong bối cảnh tâm linh và truyền thuyết, những linh hồn này không thể siêu thoát hoặc tái sinh mà bị trói buộc vào một nơi chốn, thường là nơi họ từng sống, chết hoặc nơi có sự kiện quan trọng trong đời họ.
"Địa Phược Linh" có thể trở thành vong linh mạnh mẽ hơn qua thời gian nếu không được siêu thoát. Tùy thuộc vào hoàn cảnh, họ có thể trở thành thực thể có khả năng tác động đến thế giới vật lý hoặc gây ảnh hưởng tiêu cực đến những người sống trong khu vực mà họ bị giam cầm.
Vài thập niên sau, Phạm Chính cũng chết bệnh ở nhà cũ. Trước khi chết, ông cũng đau khổ chống đỡ trên giường, mong được gặp con cái lần cuối, nhưng tiếc thay —— ông không chờ được người mình mong đợi.
Phạm Thiên Ứng nghe tiếng khóc của Phạm Chính trước khi chết, lòng cảm thấy đồng cảm, lại nghĩ đến cảnh ngộ của mình. Trong lúc tức giận, ông vô tình hắc hóa.
Chính ông hắc hóa đã đành, ai ngờ Phạm Chính chết đúng lúc đó, linh hồn bị ảnh hưởng, cũng hắc hóa theo. Hai người ảnh hưởng lẫn nhau, kết quả là họ vượt qua giai đoạn tà linh, ác quỷ, bay thẳng đến hung thần quỷ.
“Đều là con cháu Phạm gia, chúng tôi không muốn thật sự hại chết họ.” Phạm Thiên Ứng mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nhẫn nhịn, còn có chút ủy khuất.
“Ông ngoại chỉ muốn dọa họ, cho một bài học thôi.” Phạm Chính vội vàng cầu xin, “Phạm gia nhiều thế hệ làm kinh doanh, có lẽ vì thế mà con cháu tình cảm nhạt nhòa, trên không tôn kính người già, dưới không yêu thương trẻ nhỏ. Ngay cả chúng tôi cũng sau khi chết mới hiểu được điều này.”
“Chúng tôi chỉ hy vọng hậu thế trước sống chết có thể ngộ ra điều này. Ông chủ Tô, chúng tôi không hại chết người, cũng không cố ý quấy rối, nên mong cậu nể mặt, có thể tha cho chúng tôi.” Phạm Chính ai oán xin tha.
Tô Linh nghe xong, có chút không biết trả lời thế nào.
Những tà linh khác ở nhà cũ cũng không thể trách hai ác quỷ này —— chỉ vì nhà cũ Phạm gia sát khí nặng, nên mới hấp dẫn tiểu quỷ xung quanh. Người như Phạm Tử Kỳ cũng vì nhiễm sát khí mới dễ bị tà linh tìm đến.
“Xử lý các người thế nào tôi không thể quyết định. Tôi sẽ giao các người cho địa phủ và nói rõ sự việc. Nếu chỉ gây hại cho người cùng tộc, không gây tổn thương thực chất, địa phủ có lẽ sẽ không làm gì các người, nhiều lắm cũng chỉ đánh một trận.” Tô Linh an ủi.
Nhóm sát linh: …
An ủi cũng không đáng kể lắm.
Nghe nói đến việc địa phủ “đánh một trận”, ma nào cũng sợ.
Thực ra, Tô Linh cũng rất đồng cảm với hai con ma xui xẻo này.
Nhưng anh và địa phủ chỉ có quan hệ hợp tác: Anh bắt ma quỷ giao cho địa phủ, địa phủ cho phép anh mở công ty trừ tà ở nhân gian, không thể cầu tình riêng.
Thịnh Trạch nhìn Tô Linh, đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: “Con cháu bất hiếu trước, các ngươi lại gây chuyện sau này, đã có tiền căn hệ quả, địa phủ hẳn sẽ xử nhẹ. Nhưng sinh thời thị phi, đã có đạo đức pháp luật nhân gian và luật pháp địa phủ ước định rõ ràng, các ngươi không nên tự mình trả thù.”
Thịnh Trạch luôn im lặng bên cạnh, đến lúc này mới đột nhiên hiện rõ sự tồn tại.
Sát linh lúc này mới nhận ra, trong phòng còn có một con ma khác!
Họ hoang mang nhìn về phía Thịnh Trạch, lập tức cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ, cúi đầu đáp: “Chúng tôi biết sai.”
“Các ngươi đi đao sơn chịu phạt ba năm, ngày ngày tự xem xét lại, sau này không được quấy nhiễu nhân gian, như vậy coi như bồi thường toàn bộ tội lỗi.” Thịnh Trạch trầm ngâm nói.
Phạt đao sơn tuy gây đau đớn da thịt, nhưng không tổn thương đến hồn ma. Đối với hai người này, đây là kết quả có thể chấp nhận.
Chỉ là…
Tô Linh ngơ ngác nhìn Thịnh Trạch, nhỏ giọng nói: “Sao lại thay địa phủ phán quyết luôn rồi?”
Thịnh Trạch cười ôn hòa: “Tôi chỉ suy đoán địa phủ sẽ phán như vậy.”
Tô Linh hơi thất vọng thở dài: “Hy vọng là vậy.”
Nhưng thực tế, Quỷ Vương miệng vàng lời ngọc, một lời nói ra đã là phán quyết.
Sau lưng hai sát linh xuất hiện một chuỗi ký tự vàng, chợt lóe qua —— là bản án đã được ghi lại.
Tô Linh không nhận ra, chỉ cười với hai sát linh, vẫy tay: “Nếu biết sai rồi thì về lại bình đi, tôi sẽ đưa các người xuống.”
Sát linh nhìn nhau, không dám làm loạn, ngoan ngoãn chui vào bình.
Tô Linh đậy kín miệng bình, dán một tờ ghi chú, viết rõ sự việc. Sau đó anh chạy ra sân sau công ty, ném cái bình xuống giếng cạn.
“Đây là thông đạo liên kết với địa phủ?” Thịnh Trạch tò mò nhìn vào giếng.
—— giếng cạn đen ngòm, không thấy đáy.
“Đúng vậy, mỗi lần tôi bắt được ma liền ném xuống, một lát sau địa phủ sẽ thu hồi.” Tô Linh vừa làm xong một việc, cảm thấy nhẹ nhõm.
Thịnh Trạch hiểu ra, nhướng mày, cảm thấy buồn cười.
—
… Nửa giờ sau.
Ngô Phán, nhân viên kế toán của công ty, lén lút vào sân từ cửa sau, sau đó nhảy xuống giếng cạn để nhặt một cái chai lên.
Ngô Phán gõ nhẹ vào cái chai, rồi nghi hoặc nhíu mày: “Ồ, Quỷ Vương đã đưa ra phán quyết rồi à?”
Quỷ Vương vốn là người đứng đầu đội chấp pháp của địa phủ, đã phán quyết thì Ngô Phán không thể thay đổi. Vì thế anh cúi đầu niệm một câu chú ngữ.
Chẳng mấy chốc, hai tiểu quỷ xuất hiện từ trên tường, cúi đầu chào Ngô Phán, kính cẩn nói: “Phán quan đại nhân.”
Ngô Phán tiện tay ném cái chai cho bọn họ dặn dò: “Mang về, đừng để ông chủ Tô thấy.”
Hai tiểu quỷ đáp: “Vâng.” Rồi lập tức biến mất vào tường.
—— Ừm, hóa ra cái giếng cạn này chính là “Thông đạo địa phủ”.
Nói một cách đơn giản, đây là một thông đạo vô cùng nguyên thủy và thủ công!
Xong việc, Ngô Phán dựa lưng vào tường, mở điện thoại ra bắt đầu nhắn tin trong nhóm chat.
【 Tôikhông phải mọt sách 】: Mô tả lại hoa văn mà cậu thấy hôm qua đi? @ A Di Đà Phật
【 A Di Đà Phật 】: [ Hình ảnh ]
【 A Di Đà Phật 】: Sáng nay tôi lén chụp được khi đại ca không để ý.
Ngô Phán phóng to hình ảnh trên điện thoại. Nhìn những đường nét hoa văn tinh xảo kia, sau một hồi lâu, anh nghiêm túc nhíu mày.
Trong nhóm chờ mãi không thấy phản hồi, mọi người bắt đầu sốt ruột hỏi.
【 Thường gia đệ đệ 】: Sao rồi? Phán quan đại nhân, cậu nhìn ra đó là gì không?
【 Tôi không phải mọt sách 】: Ừm, hoa văn này tôi đúng là đã từng thấy…
【 Tôi không phải mọt sách 】: Đây là lệnh của Quỷ Vương.